Truyền Đạo: Chương 2

Từ Thư Viện Tin Lành
(đổi hướng từ KTB21C002)
Buớc tưới chuyển hướng Bước tới tìm kiếm

Bản Dịch Việt Ngữ

Sự hư không của những thú vui và thành đạt

1. Ta đã nói với lòng mình: “Bây giờ hãy đến, ta sẽ thử ngươi bằng lạc thú, hãy hưởng thụ và thỏa vui”, tuy nhiên điều đó cũng chỉ là hư không. 2. Ta đã nói về tiếng cười rằng: “Đó là điên dại”, và về lạc thú: “Nó đạt được điều gì?”

3. Ta đã khám phá lòng của mình bằng cách thỏa mãn thân xác với rượu trong khi tấm lòng vẫn được hướng dẫn bởi sự khôn ngoan, và tìm cách làm thế nào để nắm được sự dại dột, cho đến khi ta biết đâu là điều tốt mà con người nên làm dưới bầu trời trong suốt những chuỗi ngày của đời mình.

4. Ta đã thực hiện những công trình lớn: Ta xây những ngôi nhà cho mình, ta trồng những vườn nho cho mình, 5. Ta lập cho mình những khu vườn và những vườn cây trái, rồi ta trồng đủ loại cây trái. 6. Ta đã làm cho mình những hồ nước để tưới cả rừng cây mà ta đã trồng. 7. Ta mua nhiều tôi trai tớ gái, và những đầy tớ đã sinh ra trong nhà của ta. Vâng! Ta có những bầy gia súc nhiều hơn tất cả những người sống trước ta tại Giê-ru-sa-lem. 8. Ta cũng thu chứa bạc, vàng và những báu vật của các vua và từ các tỉnh. Ta có nhiều nam nữ ca sĩ. Còn về lạc thú của đàn ông thì ta có nhiều hầu thiếp.

9. Như vậy, ta trở nên cao trọng và vượt trội hơn tất cả những người trước ta tại Giê-ru-sa-lem. Hơn nữa, ta vẫn giữ được sự khôn ngoan. 10. Ta không từ chối điều gì mắt mình thèm muốn, cũng chẳng ngăn lại điều lòng mình ưa thích, vì lòng ta vui vẻ về mọi công lao của ta; và đó là phần ta được hưởng trong mọi công lao của mình.

11. Và rồi ta xem lại mọi việc tay mình đã làm, và tất cả những lao khổ mình đã chịu để thực hiện; thật vậy, mọi điều đó là hư không, như là nắm bắt gió, và chẳng ích lợi gì dưới mặt trời.

Dại dột và khôn ngoan

12. Ta chuyển sang suy nghĩ về sự khôn ngoan, điên rồ, và ngu dại - vì người kế vị vua sẽ làm được gì? Những gì người đó làm thì đã được làm rồi. 13. Ta thấy rằng sự khôn ngoan trổi hơn ngu dại, như ánh sáng trổi hơn bóng tối. 14. Người khôn ngoan có con mắt trong đầu mình, còn kẻ ngu dại bước đi trong bóng tối. Tuy nhiên, ta đã thấy rằng cùng một số phận xảy đến cho cả hai. 15. Do đó ta đã nói với lòng mình: “Việc xảy đến cho kẻ dại cũng sẽ xảy đến cho ta; như vậy ta khôn ngoan cho lắm để làm gì?”

Ta nói với lòng mình: “Đó cũng là sự hư không.” 16. Người ta chẳng nhớ mãi người khôn ngoan cũng như kẻ ngu dại; bởi vì trong những ngày sắp đến, tất cả đều bị quên lãng. Phải, người khôn ngoan cũng như kẻ ngu dại đều phải chết!

17. Vì vậy, ta chán ghét cuộc sống, bởi vì đối với ta, mọi việc làm ra dưới ánh mặt trời đều là phiền muộn; tất cả đều hư không, như là nắm bắt gió. 18. Ta cũng chán ghét mọi công việc mà ta đã vất vả làm ra dưới ánh mặt trời, bởi vì phải để lại cho người sau mình. 19. Ai biết được người ấy sẽ là khôn ngoan hay là ngu dại? Dù thế nào, người đó sẽ cai quản mọi việc mà ta đã lấy sự lao khổ và khôn ngoan làm ra dưới ánh mặt trời. Điều đó cũng là sự hư không.

20. Vì thế, ta trở nên thất vọng về mọi công việc mà ta đã lao khổ làm ra dưới ánh mặt trời. 21. Bởi vì có người làm việc vất vả với sự khôn ngoan, tri thức và tài năng, và rồi phải để lại cơ nghiệp của mình cho kẻ chẳng hề lao khổ làm ra nó. Điều đó cũng là một sự hư không và là một điều tồi tệ to lớn. 22. Như vậy, con người vất vả, lao tâm, và khó nhọc dưới ánh mặt trời để được gì? 23. Suốt ngày, người ấy chỉ gặp những chuyện khổ đau; công việc người đầy sự khó nhọc; thậm chí ban đêm tâm trí cũng chẳng được nghỉ ngơi. Điều này cũng là sự hư không.

24. Không có gì tốt cho một người hơn là ăn, uống, và để linh hồn mình hưởng phước của công lao mình. Ta cũng thấy điều này đến từ bàn tay của Đức Chúa Trời. 25. Bởi vì ai là người được ăn và hưởng sự vui thú hơn ta? 26. Vì Đức Chúa Trời ban sự khôn ngoan, tri thức và niềm vui cho người nào đẹp lòng Ngài; nhưng Ngài trao công trình mà kẻ có tội phải lao khổ gom góp và chất chứa cho người đẹp lòng Đức Chúa Trời. Điều đó cũng là sự hư không, như là nắm bắt gió.

Bản Dịch Đại Chúng

Sự hư không của những thú vui và thành đạt

Ta đã nói với lòng mình: “Bây giờ hãy đến, ta sẽ thử ngươi bằng lạc thú, hãy hưởng thụ và thỏa vui”, tuy nhiên điều đó cũng chỉ là hư không. Ta đã nói về tiếng cười rằng: “Đó là điên dại”, và về lạc thú: “Nó đạt được điều gì?”

Ta đã khám phá lòng của mình bằng cách thỏa mãn thân xác với rượu trong khi tấm lòng vẫn được hướng dẫn bởi sự khôn ngoan, và tìm cách làm thế nào để nắm được sự dại dột, cho đến khi ta biết đâu là điều tốt mà con người nên làm dưới bầu trời trong suốt những chuỗi ngày của đời mình.

Ta đã thực hiện những công trình lớn: Ta xây những ngôi nhà cho mình, ta trồng những vườn nho cho mình, Ta lập cho mình những khu vườn và những vườn cây trái, rồi ta trồng đủ loại cây trái. Ta đã làm cho mình những hồ nước để tưới cả rừng cây mà ta đã trồng. Ta mua nhiều tôi trai tớ gái, và những đầy tớ đã sinh ra trong nhà của ta. Vâng! Ta có những bầy gia súc nhiều hơn tất cả những người sống trước ta tại Giê-ru-sa-lem. Ta cũng thu chứa bạc, vàng và những báu vật của các vua và từ các tỉnh. Ta có nhiều nam nữ ca sĩ. Còn về lạc thú của đàn ông thì ta có nhiều hầu thiếp.

Như vậy, ta trở nên cao trọng và vượt trội hơn tất cả những người trước ta tại Giê-ru-sa-lem. Hơn nữa, ta vẫn giữ được sự khôn ngoan. Ta không từ chối điều gì mắt mình thèm muốn, cũng chẳng ngăn lại điều lòng mình ưa thích, vì lòng ta vui vẻ về mọi công lao của ta; và đó là phần ta được hưởng trong mọi công lao của mình.

Và rồi ta xem lại mọi việc tay mình đã làm, và tất cả những lao khổ mình đã chịu để thực hiện; thật vậy, mọi điều đó là hư không, như là nắm bắt gió, và chẳng ích lợi gì dưới mặt trời.

Dại dột và khôn ngoan

Ta chuyển sang suy nghĩ về sự khôn ngoan, điên rồ, và ngu dại - vì người kế vị vua sẽ làm được gì? Những gì người đó làm thì đã được làm rồi. Ta thấy rằng sự khôn ngoan trổi hơn ngu dại, như ánh sáng trổi hơn bóng tối. Người khôn ngoan có con mắt trong đầu mình, còn kẻ ngu dại bước đi trong bóng tối. Tuy nhiên, ta đã thấy rằng cùng một số phận xảy đến cho cả hai. Do đó ta đã nói với lòng mình: “Việc xảy đến cho kẻ dại cũng sẽ xảy đến cho ta; như vậy ta khôn ngoan cho lắm để làm gì?”

Ta nói với lòng mình: “Đó cũng là sự hư không.” Người ta chẳng nhớ mãi người khôn ngoan cũng như kẻ ngu dại; bởi vì trong những ngày sắp đến, tất cả đều bị quên lãng. Phải, người khôn ngoan cũng như kẻ ngu dại đều phải chết!

Vì vậy, ta chán ghét cuộc sống, bởi vì đối với ta, mọi việc làm ra dưới ánh mặt trời đều là phiền muộn; tất cả đều hư không, như là nắm bắt gió. Ta cũng chán ghét mọi công việc mà ta đã vất vả làm ra dưới ánh mặt trời, bởi vì phải để lại cho người sau mình. Ai biết được người ấy sẽ là khôn ngoan hay là ngu dại? Dù thế nào, người đó sẽ cai quản mọi việc mà ta đã lấy sự lao khổ và khôn ngoan làm ra dưới ánh mặt trời. Điều đó cũng là sự hư không.

Vì thế, ta trở nên thất vọng về mọi công việc mà ta đã lao khổ làm ra dưới ánh mặt trời. Bởi vì có người làm việc vất vả với sự khôn ngoan, tri thức và tài năng, và rồi phải để lại cơ nghiệp của mình cho kẻ chẳng hề lao khổ làm ra nó. Điều đó cũng là một sự hư không và là một điều tồi tệ to lớn. Như vậy, con người vất vả, lao tâm, và khó nhọc dưới ánh mặt trời để được gì? Suốt ngày, người ấy chỉ gặp những chuyện khổ đau; công việc người đầy sự khó nhọc; thậm chí ban đêm tâm trí cũng chẳng được nghỉ ngơi. Điều này cũng là sự hư không.

Không có gì tốt cho một người hơn là ăn, uống, và để linh hồn mình hưởng phước của công lao mình. Ta cũng thấy điều này đến từ bàn tay của Đức Chúa Trời. Bởi vì ai là người được ăn và hưởng sự vui thú hơn ta? Vì Đức Chúa Trời ban sự khôn ngoan, tri thức và niềm vui cho người nào đẹp lòng Ngài; nhưng Ngài trao công trình mà kẻ có tội phải lao khổ gom góp và chất chứa cho người đẹp lòng Đức Chúa Trời. Điều đó cũng là sự hư không, như là nắm bắt gió.

Bản Dịch Ngữ Căn

1. Ta đã nói với lòng mình: “Bây giờ hãy đến, ta sẽ thử ngươi bằng lạc thú, hãy hưởng thụ và thỏa vui”, tuy nhiên điều đó cũng chỉ là hư không. 2. Ta đã nói về tiếng cười rằng: “Đó là điên dại”, và về lạc thú: “Nó đạt được điều gì?”

3. Ta đã khám phá lòng của mình bằng cách thỏa mãn thân xác với rượu trong khi tấm lòng vẫn được hướng dẫn bởi sự khôn ngoan, và tìm cách làm thế nào để nắm được sự dại dột, cho đến khi ta biết đâu là điều tốt mà con người nên làm dưới bầu trời trong suốt những chuỗi ngày của đời mình.

4. Ta đã thực hiện những công trình lớn: Ta xây những ngôi nhà cho mình, ta trồng những vườn nho cho mình, 5. Ta lập cho mình những khu vườn và những vườn cây trái, rồi ta trồng đủ loại cây trái. 6. Ta đã làm cho mình những hồ nước để tưới cả rừng cây mà ta đã trồng. 7. Ta mua nhiều tôi trai tớ gái, và những đầy tớ đã sinh ra trong nhà của ta. Vâng! Ta có những bầy gia súc nhiều hơn tất cả những người sống trước ta tại Giê-ru-sa-lem. 8. Ta cũng thu chứa bạc, vàng và những báu vật của các vua và từ các tỉnh. Ta có nhiều nam nữ ca sĩ. Còn về lạc thú của đàn ông thì ta có nhiều hầu thiếp.

9. Như vậy, ta trở nên cao trọng và vượt trội hơn tất cả những người trước ta tại Giê-ru-sa-lem. Hơn nữa, ta vẫn giữ được sự khôn ngoan. 10. Ta không từ chối điều gì mắt mình thèm muốn, cũng chẳng ngăn lại điều lòng mình ưa thích, vì lòng ta vui vẻ về mọi công lao của ta; và đó là phần ta được hưởng trong mọi công lao của mình.

11. Và rồi ta xem lại mọi việc tay mình đã làm, và tất cả những lao khổ mình đã chịu để thực hiện; thật vậy, mọi điều đó là hư không, như là nắm bắt gió, và chẳng ích lợi gì dưới mặt trời.

12. Ta chuyển sang suy nghĩ về sự khôn ngoan, điên rồ, và ngu dại - vì người kế vị vua sẽ làm được gì? Những gì người đó làm thì đã được làm rồi. 13. Ta thấy rằng sự khôn ngoan trổi hơn ngu dại, như ánh sáng trổi hơn bóng tối. 14. Người khôn ngoan có con mắt trong đầu mình, còn kẻ ngu dại bước đi trong bóng tối. Tuy nhiên, ta đã thấy rằng cùng một số phận xảy đến cho cả hai. 15. Do đó ta đã nói với lòng mình: “Việc xảy đến cho kẻ dại cũng sẽ xảy đến cho ta; như vậy ta khôn ngoan cho lắm để làm gì?”

Ta nói với lòng mình: “Đó cũng là sự hư không.” 16. Người ta chẳng nhớ mãi người khôn ngoan cũng như kẻ ngu dại; bởi vì trong những ngày sắp đến, tất cả đều bị quên lãng. Phải, người khôn ngoan cũng như kẻ ngu dại đều phải chết!

17. Vì vậy, ta chán ghét cuộc sống, bởi vì đối với ta, mọi việc làm ra dưới ánh mặt trời đều là phiền muộn; tất cả đều hư không, như là nắm bắt gió. 18. Ta cũng chán ghét mọi công việc mà ta đã vất vả làm ra dưới ánh mặt trời, bởi vì phải để lại cho người sau mình. 19. Ai biết được người ấy sẽ là khôn ngoan hay là ngu dại? Dù thế nào, người đó sẽ cai quản mọi việc mà ta đã lấy sự lao khổ và khôn ngoan làm ra dưới ánh mặt trời. Điều đó cũng là sự hư không.

20. Vì thế, ta trở nên thất vọng về mọi công việc mà ta đã lao khổ làm ra dưới ánh mặt trời. 21. Bởi vì có người làm việc vất vả với sự khôn ngoan, tri thức và tài năng, và rồi phải để lại cơ nghiệp của mình cho kẻ chẳng hề lao khổ làm ra nó. Điều đó cũng là một sự hư không và là một điều tồi tệ to lớn. 22. Như vậy, con người vất vả, lao tâm, và khó nhọc dưới ánh mặt trời để được gì? 23. Suốt ngày, người ấy chỉ gặp những chuyện khổ đau; công việc người đầy sự khó nhọc; thậm chí ban đêm tâm trí cũng chẳng được nghỉ ngơi. Điều này cũng là sự hư không.

24. Không có gì tốt cho một người hơn là ăn, uống, và để linh hồn mình hưởng phước của công lao mình. Ta cũng thấy điều này đến từ bàn tay của Đức Chúa Trời. 25. Bởi vì ai là người được ăn và hưởng sự vui thú hơn ta? 26. Vì Đức Chúa Trời ban sự khôn ngoan, tri thức và niềm vui cho người nào đẹp lòng Ngài; nhưng Ngài trao công trình mà kẻ có tội phải lao khổ gom góp và chất chứa cho người đẹp lòng Đức Chúa Trời. Điều đó cũng là sự hư không, như là nắm bắt gió.

Bản Dịch 1925

1. Ta lại nói trong lòng rằng: Hè! hãy thử điều vui sướng và nếm sự khoái lạc: kìa, điều đó cũng là sự hư không. 2. Ta nói: Cười là điên; vui sướng mà làm chi?

3. Ta nghĩ trong lòng rằng phải uống rượu để cho thân mình vui sướng, mà sự khôn ngoan vẫn còn dẫn dắt lòng ta, lại nghĩ phải cầm lấy sự điên dại cho đến khi xem thử điều gì là tốt hơn cho con loài người làm ở dưới trời trọn đời mình sống.

4. Ta làm những công việc cả thể; ta cất nhà cho mình, trồng vườn nho cho mình, 5. lập cho mình vườn cây trái và vườn hoa, và trồng cây trái đủ thứ ở đó; 6. ta đào hồ chứa nước đặng tưới rừng, là nơi cây cối lớn lên. 7. Ta mua những tôi trai tớ gái, lại có nhiều đầy tớ sanh ra trong nhà ta. Ta có bầy bò và chiên nhiều hơn hết thảy những người ở trước ta tại Giê-ru-sa-lem. 8. Ta cũng thâu chứa bạc vàng, và những vật báu của các vua, các tỉnh. Ta lo sắm cho mình những con hát trai và gái, cùng sự khoái lạc của con trai loài người, tức là nhiều vợ và hầu. 9. Như vậy ta trở nên cao trọng hơn hết thảy những người ở trước ta tại Giê-ru-sa-lem; dầu vậy, sự khôn ngoan vẫn còn ở cùng ta. 10. Ta chẳng từ điều gì mắt mình ước ao, cũng chẳng cấm điều gì lòng mình ưa thích; vì lòng ta vui vẻ vì mọi công lao của ta; và đó là phần ta đã được trong mọi công lao ta.

11. Đoạn ta xem xét các công việc tay mình đã làm, và sự lao khổ mình đã chịu để làm nó; kìa, mọi điều đó là sự hư không và theo luồng gió thổi, chẳng có ích lợi gì hết dưới mặt trời.

12. Ta bèn xây lại đặng xem xét sự khôn ngoan, sự ngu dại, và sự điên cuồng; vì người nào đến sau vua sẽ có thể làm gì? Bất quá làm điều người khác đã làm từ lâu rồi. 13. Vả, ta thấy sự khôn ngoan hơn sự ngu dại, cũng như ánh sáng hơn tối tăm. 14. Người khôn ngoan có con mắt trong đầu mình, còn kẻ ngu muội bước đi trong tối tăm; dầu vậy, ta nhìn thấy hai đàng cùng gặp một số phận về sau. 15. Nên ta có nói trong lòng rằng: Sự xảy đến cho kẻ dại, sẽ xảy đến cho ta cũng vậy; vậy, ta có nhiều khôn ngoan như thế mà làm chi? Ta lại nói trong lòng rằng: Điều đó là một sự hư không nữa. 16. Vì người ta chẳng nhớ người khôn ngoan đến đời đời, cũng như chẳng nhớ kẻ ngu muội; vì trong ngày sau cả thảy đều bị quên mất từ lâu. Phải, người khôn ngoan chết cũng như kẻ điên cuồng?

17. Vậy, ta ghét đời sống, vì mọi việc làm ra dưới mặt trời là cực nhọc cho ta, thảy đều hư không, theo luồng gió thổi. 18. Ta cũng ghét mọi công lao ta đã làm ở dưới mặt trời, vì phải để lại cho người sau mình. 19. Vả, ai biết rằng người ấy sẽ khôn ngoan hay là ngu dại? Dầu thế nào, hắn sẽ cai quản mọi việc ta đã lấy sự lao khổ và khôn ngoan mà làm ở dưới mặt trời. Điều đó cũng là hư không.

20. Bởi cớ ấy ta trở lòng thất vọng về mọi công việc ta đã lao khổ mà làm ở dưới mặt trời. 21. Vì có người làm công việc mình cách khôn ngoan, thông sáng, và tài giỏi, rồi phải để lại làm cơ nghiệp cho kẻ chẳng hề lao khổ làm đến. Điều đó cũng là một sự hư không và một sự tai nạn lớn. 22. Vậy, ích chi cho người lao khổ, cực lòng mà làm việc ở dưới mặt trời? 23. Vì các ngày người chỉ là đau đớn, công lao người thành ra buồn rầu; đến đỗi ban đêm lòng người cũng chẳng được an nghỉ. Điều đó cũng là sự hư không.

24. Chẳng gì tốt cho người hơn là ăn, uống, khiến linh hồn mình hưởng phước của lao khổ mình. Ta xem thấy điều đó cũng bởi tay Đức Chúa Trời mà đến. 25. Vì ai là người được ăn và hưởng sự vui sướng hơn ta? 26. Bởi Đức Chúa Trời ban sự khôn ngoan, thông sáng, và vui vẻ cho kẻ nào đẹp lòng Ngài; nhưng Ngài khiến cho kẻ có tội phải lao khổ mà thâu góp chất chứa, để rồi ban cho người đẹp lòng Đức Chúa Trời. Điều đó cũng là sự hư không, theo luồng gió thổi.

Bản Dịch 2011

Vinh Hoa Phú Quý Là Phù Phiếm

1 Tôi tự nhủ trong lòng, “Bây giờ hãy đi, hãy thử xem những thú vui sẽ đem lại cho ta được gì.” Thế là tôi lao mình vào lạc thú. Và này, điều ấy cũng chỉ là vô nghĩa. 2 Tôi nói với kẻ đang cười, “Quả là điên rồi!” và nói với kẻ đang hưởng thú vui, “Nó đem lại được gì chăng?”

3 Tôi suy nghĩ trong lòng và quyết định thử tìm vui trong men rượu –mặc dù tôi vẫn để khôn ngoan điều khiển tâm trí tôi– và thử làm theo sự dại dột, với hy vọng tôi có thể thấy được điều mà người ta đã cho là tốt và đã làm dưới trời suốt đời của họ.

4 Tôi đã thực hiện được những việc lớn lao. Tôi đã xây cất cho tôi nhiều căn nhà và đã trồng nhiều vườn nho. 5 Tôi đã lập cho tôi các vườn hoa và các khu vườn rộng lớn. Tôi đã trồng vào các vườn đó mọi thứ cây ăn trái. 6 Tôi đã đào cho tôi những ao hồ chứa nước để tưới cả rừng cây. 7 Tôi đã mua về cho tôi các nô lệ nam và nữ, và cũng có các nô lệ đã sinh ra trong nhà tôi nữa. Tôi đã làm chủ nhiều đàn bò và đàn chiên hơn tất cả những người đã sống trước tôi ở Giê-ru-sa-lem. 8 Tôi đã tích trữ cho tôi bạc, vàng, và của cải lấy trong kho báu của các vua và các tỉnh. Tôi đã có các nam ca sĩ và các nữ ca sĩ trình diễn các loại nhạc để tôi nghe. Tôi đã hưởng thụ các lạc thú của đời người. Tôi đã có nhiều vợ và nhiều cung phi mỹ nữ.

9 Vì thế tôi đã trở nên vĩ đại và trỗi hơn tất cả những người sống trước tôi ở Giê-ru-sa-lem, trong khi sự khôn ngoan vẫn ở với tôi. 10 Bất cứ điều gì mắt tôi muốn, tôi chẳng khước từ. Tôi không từ chối bất cứ thú vui nào lòng tôi ưa thích. Vì lòng tôi vui về mọi việc tôi đã vất vả làm ra, và đó là phần thưởng cho các công lao khó nhọc của tôi. 11 Sau đó tôi nhìn lại mọi việc tay tôi đã làm và mọi công trình tôi đã vất vả thực hiện, và này, tất cả đều vô nghĩa, chỉ là hoài công bắt gió, và chẳng ích lợi gì dưới ánh mặt trời.

Quan Niệm Yếm Thế về Cuộc Ðời

12 Khi ấy tôi quay qua suy gẫm về sự khôn ngoan, sự điên rồ, và sự dại dột: Một người kế vị vua có thể làm được gì chăng? Bất quá là lặp lại những gì đã được làm rồi. 13 Bấy giờ tôi thấy sự khôn ngoan trội hơn sự điên dại như ánh sáng trội hơn bóng tối.

14 Người khôn có mắt trong đầu;

Kẻ dại cứ chúi đầu vào bóng tối.

Nhưng tôi cũng biết rằng rồi đây cả hai sẽ cùng chung một kết cục. 15 Bấy giờ tôi tự hỏi trong lòng, “Những gì sẽ xảy đến cho kẻ dại cũng sẽ xảy đến cho tôi. Thế thì tôi được khôn ngoan xuất chúng để làm gì?” Rồi tôi tự nhủ trong lòng: điều ấy cũng là vô nghĩa. 16 Vì người ta sẽ không nhớ đến ai mãi, bất kể người ấy khôn hay dại. Rồi đây trong những ngày đến, tất cả đều sẽ rơi vào quên lãng. Há chẳng phải người khôn cũng chết giống như kẻ dại sao? 17 Vì thế tôi cảm thấy chán ghét cuộc sống, bởi vì đối với tôi, tất cả những gì đã làm ra dưới ánh mặt trời đều là xấu cả, vì tất cả đều vô nghĩa và là hoài công bắt gió.

18 Tôi đâm ra chán ghét mọi công trình của tôi, mà tôi đã lao khổ làm ra dưới ánh mặt trời, vì biết rằng rồi đây tôi sẽ bỏ chúng lại cho kẻ khác, 19 và ai biết được rằng kẻ ấy sẽ là người khôn hay kẻ dại? Thế nhưng kẻ ấy sẽ có quyền trên mọi công trình tôi đã lao khổ và dùng sự khôn ngoan của tôi để tạo ra dưới ánh mặt trời. Ðiều đó cũng là vô nghĩa. 20 Vì thế lòng tôi cảm thấy chán chường khi nghĩ đến tất cả công lao khó nhọc tôi đã vất vả tạo ra dưới ánh mặt trời, 21 bởi vì tất cả sự nghiệp một người đã vận dụng khôn ngoan, tri thức, và tài năng của mình để vất vả tạo ra, rốt cuộc cũng phải để lại cho những kẻ đến sau không vất vả làm ra hưởng lấy. Ðiều đó cũng là vô nghĩa và là một bất hạnh lớn. 22 Vì một người sẽ được gì sau khi đã lao tâm lao lực và dốc đổ tâm huyết tạo dựng một cơ đồ dưới ánh mặt trời? 23 Vì suốt đời người ấy đã chuốc lấy biết bao sầu não, đau lòng, và gian khổ; thậm chí, đêm về tâm trí cũng không được nghỉ ngơi. Ðiều đó cũng là vô nghĩa.

Niềm Vui Tạm Bợ

24 Thiết tưởng không có gì tốt hơn cho một người là ăn, uống, và cho linh hồn mình hưởng kết quả do công lao khó nhọc của mình làm ra. Tôi thấy rằng phước đó cũng là do tay Ðức Chúa Trời ban thưởng. 25 Vì ai có thể ăn mà biết ngon, và ai có thể cảm thấy sảng khoái nếu không phải do Ngài ban cho? 26 Vì hễ ai được đẹp lòng Ngài, Ngài ban cho khôn ngoan, tri thức, và niềm vui; còn kẻ tội lỗi, Ngài bắt phải làm lụng vất vả, thâu trữ, và chất chứa của cải, để rồi sẽ trao lại hết cho người đẹp lòng Đức Chúa Trời. Ðiều đó cũng là vô nghĩa và là hoài công bắt gió.

Tài Liệu

  • Kinh Thánh - Bản Dịch 1925 - Thánh Kinh Hội Anh Quốc và Hải Ngoại
  • Kinh Thánh - Bản Dịch Việt Ngữ - Thư Viện Tin Lành
  • Kinh Thánh - Bản Dịch Đại Chúng - Thư Viện Tin Lành
  • Kinh Thánh - Bản Dịch Ngữ Căn - Thư Viện Tin Lành
  • Thánh Kinh Lược Khảo - Nhà Xuất Bản Tin Lành Sài Gòn (1970)