II Sa-mu-ên: Chương 14

Từ Thư Viện Tin Lành
(đổi hướng từ KTB10C014)
Buớc tưới chuyển hướng Bước tới tìm kiếm

Bản Dịch Việt Ngữ

1. Lúc nầy, Giô-áp, con trai của Xê-ru-gia, nhận thấy lòng của vua đang hướng về Áp-sa-lôm. 2. Giô-áp sai người đến Thê-cô-a, mời một phụ nữ khéo nói tại đó đến, rồi dặn bà: “Xin vui lòng giả làm một người đang thọ tang. Bà hãy mặc bộ đồ tang vào, đừng xức dầu trên người của mình, nhưng hãy làm như một phụ nữ đã để tang than khóc cho một người chết đã lâu ngày. 3. Sau đó, hãy đến gặp đức vua rồi thưa với người như thế nầy ...” Giô-áp đã dặn bà những lời cần phải nói.

4. Khi người phụ nữ từ Tê-cô-a đó được nói chuyện với vua, bà đã sấp mặt xuống đất, phủ phục trước mặt vua, rồi nói: “Cầu xin vua giúp tôi.” 5. Vua hỏi bà: “Ngươi có chuyện gì?” Bà nói: “Thật ra, tôi là một góa phụ và chồng tôi đã chết. 6. Đầy tớ gái của ngài có hai đứa con trai. Chúng nó đánh lộn với nhau ngoài đồng, lúc đó không có ai ở đó để can ngăn chúng, nên đứa nầy đã đánh đứa kia và đã giết chết anh của nó. 7. Bây giờ, cả họ hàng đã nổi lên chống lại đầy tớ gái của ngài. Họ đòi: ‘Hãy giao kẻ đã giết anh của hắn cho chúng tôi, để chúng tôi giết hắn, đền mạng người anh em mà hắn đã giết. Chúng tôi sẽ diệt luôn kẻ thừa kế của gia đình bà.’ - Họ muốn diệt luôn miếng than hồng còn lại, không cho chồng tôi được lưu danh hay có người nối dõi trên đất.”

8. Vua nói với người phụ nữ: “Ngươi hãy trở về nhà của ngươi, và ta sẽ ra lệnh về việc của ngươi.” 9. Người phụ nữ từ Thê-cô-a thưa với vua: “Tâu bệ hạ là chúa thượng của tôi! Nguyện tội lỗi đổ lại trên tôi và trên nhà cha của tôi, nhưng bệ hạ và ngai vàng của bệ hạ thì vô can!” 10. Vua nói: “Nếu có ai nói gì với ngươi, hãy đưa kẻ đó đến với ta. Hắn sẽ không còn dám đụng đến ngươi nữa.” 11. Sau đó, bà đã nói: “Cầu xin bệ hạ nhớ đến Giê-hô-va Đức Chúa Trời của bệ hạ mà ngăn cản những kẻ đòi nợ máu gây thêm chết chóc, để họ sẽ không giết con trai của tôi.” Vua nói: “Thật như Đức Giê-hô-va hằng sống, không một sợi tóc nào của con trai ngươi sẽ rơi xuống đất!”

12. Sau đó, người phụ nữ thưa: “Xin cho phép đầy tớ gái của bệ hạ thưa thêm một lời với bệ hạ, là chúa thượng của tôi.” Vua truyền: “Cứ nói.” 13. Người phụ nữ đã nói: “Tại sao bệ hạ đã toan tính với dân của Đức Chúa Trời cùng một cách như vậy? Khi phán quyết về điều nầy, bệ hạ đã tự kết tội chính mình, bởi vì bệ hạ không cho đứa con bị đày của mình trở về. 14. Tất cả chúng ta chắc chắn sẽ phải chết, giống như nước đổ xuống đất, không thể nào hốt lại được. Đức Chúa Trời không nâng đỡ người nào, nhưng Ngài đã hoạch định phương cách để người bị đày không phải luôn luôn xa cách Ngài. 15. Vì vậy, tôi đã đến để thưa với bệ hạ, là chúa thượng của tôi, về điều nầy bởi vì người ta đã làm cho tôi sợ; và rồi đầy tớ gái của ngài đã nghĩ rằng: ‘Mình phải thưa điều nầy với đức vua, may ra đức vua sẽ thực hiện điều mà đầy tớ gái của ngài thỉnh cầu. 16. Bởi vì đức vua sẽ nghe và giải cứu đầy tớ gái của ngài khỏi tay những kẻ muốn tiêu diệt tôi và con trai của tôi khỏi cơ nghiệp của Đức Chúa Trời.’ 17. Vì vậy, đầy tớ gái của bệ hạ nghĩ rằng lời của bệ hạ, là chúa thượng của tôi, sẽ làm cho tôi yên lòng; bởi vì không khác gì thiên sứ của Đức Chúa Trời, bệ hạ, là chúa thượng của tôi, hiểu rõ điều gì tốt, điều gì xấu. Nguyện Giê-hô-va Đức Chúa Trời của bệ hạ ở với bệ hạ!”

18. Vua đã đáp lại người phụ nữ rằng: “Xin đừng giấu ta điều ta sẽ hỏi ngươi.” Người phụ nữ thưa: “Xin bệ hạ, là chúa thượng của tôi, cứ hỏi.” 19. Vua hỏi: “Có phải Giô-áp đã nhúng tay với ngươi vào tất cả việc nầy hay không?” Người phụ nữ đã trả lời: “Thưa bệ hạ, là chúa thượng của tôi! Thật như bệ hạ vẫn sống! Không ai có thể đi chệch qua phải hoặc qua trái khỏi mọi điều bệ hạ, là chúa thượng của tôi, đã nói. Bởi vì Giô-áp, là bề tôi của bệ hạ, đã truyền cho tôi và đã đặt những lời nầy trong miệng đầy tớ gái của ngài. 20. Giô-áp, bề tôi của bệ hạ, đã làm điều nầy để thay đổi cuộc diện. Nhưng chúa thượng của tôi khôn ngoan như thiên sứ của Đức Chúa Trời, hiểu biết mọi việc xảy ra trên đất.”

21. Sau đó, vua đã nói với Giô-áp: “Được rồi, ta cho phép điều nầy. Hãy đi đem chàng trai Áp-sa-lôm trở về.” 22. Giô-áp sấp mặt xuống đất mà lạy, chúc tụng đức vua, rồi nói: “Tâu bệ hạ, là chúa thượng của tôi! Hôm nay đầy tớ của ngài biết rằng tôi đã được ơn trước mặt bệ hạ, bởi vì bệ hạ đã thực hiện điều hạ thần thỉnh cầu.” 23. Sau đó, Giô-áp đã trỗi dậy, đến Ghê-su-rơ, rồi đem Áp-sa-lôm trở về Giê-ru-sa-lem. 24. Nhưng vua nói: “Hãy cho nó trở về nhà của nó, nhưng nó không được gặp mặt ta.” Vì vậy, Áp-sa-lôm đã trở về nhà của mình, nhưng không được gặp mặt vua.

25. Lúc đó, trong cả Y-sơ-ra-ên không có người nào được khen là tuấn tú như Áp-sa-lôm: từ bàn chân cho đến đỉnh đầu không có tì vết gì cả. 26. Cuối năm chàng phải cắt tóc bởi vì tóc đè nặng trên đầu, cho nên chàng phải cắt. Khi chàng cắt tóc và đem cân, tóc trên đầu của chàng nặng hai trăm siếc-lơ, theo cân của vua. 27. Áp-sa-lôm sinh được ba trai và một gái. Người con gái có tên là Ta-ma - cô là một thiếu nữ rất xinh đẹp.

28. Áp-sa-lôm sống tại Giê-ru-sa-lem được hai năm nhưng không được diện kiến vua. 29. Vì vậy, Áp-sa-lôm đã sai người đến nói với Giô-áp, nhờ ông ấy tiến dẫn, để ông được diện kiến đức vua, nhưng ông ấy không đến. Áp-sa-lôm lại sai người đến lần thứ hai, nhưng ông ấy cũng không đến. 30. Vì vậy, Áp-sa-lôm đã nói với những đầy tớ của mình: “Kìa, cánh đồng của Giô-áp ở ngay bên cạnh cánh đồng của ta, ông ấy trồng lúa mạch tại đó. Hãy đi châm lửa đốt cánh đồng ấy.” Các đầy tớ của Áp-sa-lôm đã châm lửa đốt cánh đồng. 31. Sau đó, Giô-áp đã trỗi dậy, đến nhà của Áp-sa-lôm, và hỏi: “Tại sao những đầy tớ của ông đã đốt cánh đồng của tôi?” 32. Áp-sa-lôm trả lời Giô-áp: “Kìa, tôi đã cho mời ông đến đây, để tôi nhờ ông tâu với vua: ‘Con đã từ Ghê-su-rơ trở về để làm gì? Thà con vẫn ở đó thì tốt hơn.’ Bây giờ, tôi muốn được gặp mặt vua. Nếu tôi có tội gì, xin người giết tôi đi.” 33. Giô-áp đã đến gặp vua, rồi tâu với vua. Khi vua gọi Áp-sa-lôm, ông đã đến gặp vua, sấp mình xuống đất trước mặt vua, và vua đã hôn Áp-sa-lôm.

Bản Dịch 1925

1. Bấy giờ, Giô-áp, con trai của Xê-ru-gia, thấy lòng vua hướng về Áp-sa-lôm, 2. thì sai đi tìm tại Thê-cô-a một người đàn bà khôn khéo, mà dặn nàng rằng: Hãy làm bộ có tang, mặc áo chế, chớ xức dầu trên đầu nàng, song hãy có dáng một người đàn bà đã từ lâu ngày khóc một kẻ chết. 3. Đoạn, hãy vào đền vua, tâu cùng vua theo cách nầy. Giô-áp bèn để trong miệng nàng các lời nàng phải nói.

4. Vậy, người đàn bà ở Thê-cô-a đi đến cùng vua, sấp mình xuống đất mà lạy, rồi tâu rằng: Lạy vua, xin hãy cứu tôi! 5. Vua nói: Ngươi muốn chi? Nàng thưa rằng: Hỡi ôi! tôi góa bụa, chồng tôi đã chết. 6. Kẻ đòi vua vốn có hai con trai; chúng nó đã đánh lộn với nhau ở ngoài đồng, và vì không ai can ra, nên đứa nầy đánh đứa kia chết. 7. Vì đó, cả dòng họ đều dấy lên nghịch cùng con đòi của vua, và nói rằng: Hãy nộp cho chúng ta kẻ đã giết em mình, chúng ta muốn giết nó, để báo thù em nó mà nó đã giết; và mặc dầu nó là kẻ kế nghiệp, chúng ta cũng sẽ diệt nó. Vậy, chúng toan tắt đóm lửa còn lại cho tôi, không để cho chồng tôi hoặc danh, hoặc dòng dõi gì trên mặt đất. 8. Vua nói cùng người đàn bà rằng: Hãy trở về nhà ngươi; ta sẽ truyền lịnh về việc ngươi. 9. Người đàn bà Thê-cô-a thưa cùng vua rằng: Lạy vua chúa tôi, nguyện lỗi đổ lại trên tôi và trên nhà cha tôi, nguyện vua và ngôi vua không can dự đến! 10. Vua tiếp: Nếu có ai hăm dọa ngươi nữa, hãy dẫn nó đến ta. Nó sẽ chẳng còn dám đụng đến ngươi nữa đâu. 11. Nàng tiếp rằng: Tôi cầu xin vua hãy chỉ Giê-hô-va Đức Chúa Trời của vua làm chứng rằng kẻ báo thù huyết chớ làm hại tôi càng nặng hơn, và giết con trai tôi. Vua đáp: Ta chỉ Đức Giê-hô-va hằng sống mà thề rằng, một sợi tóc sẽ chẳng rụng xuống khỏi đầu của con trai ngươi!

12. Người đàn bà lại tiếp: Xin cho phép con đòi vua còn tâu một lời cùng vua chúa tôi nữa. Vua đáp: Hãy nói. 13. Người đàn bà nói: Vậy thì sao đối cùng dân sự của Đức Chúa Trời, vua chẳng đoán xét đồng một thể? Vua phán lời đó giống như kẻ có tội, vì vua không đòi về đứa con trai mà vua đã đày đi. 14. Vì rốt lại, chúng ta là kẻ hay chết, giống như nước chảy trên đất, không hốt lại được. Nhưng Đức Chúa Trời không cất mạng sống đi, Ngài biết tìm cách thế đặng không đẩy kẻ bị đầy cách xa Ngài.

15. Bấy giờ, nếu tôi đến tâu cùng vua chúa tôi, ấy vì dân sự làm cho tôi run sợ. Con đòi vua có nghĩ rằng: Mình phải tâu cùng vua, có lẽ vua sẽ làm điều con đòi vua cầu xin. 16. Phải, vua sẽ nghe con đòi vua mà giải cứu nó khỏi tay kẻ muốn diệt chúng tôi, là tôi và con trai tôi, khỏi sản nghiệp của Đức Chúa Trời. 17. Vậy, con đòi vua đã nghĩ rằng: Chớ chi lời của vua chúa tôi ban cho chúng tôi sự an nghỉ; vì vua chúa tôi khác nào một thiên sứ của Đức Chúa Trời, hiểu sự lành và sự dữ. Nguyện Giê-hô-va Đức Chúa Trời của vua ở cùng vua!

18. Vua nói tiếp cùng người đàn bà rằng: Chớ dấu ta chi hết về điều ta sẽ hỏi ngươi. Người đàn bà thưa rằng: Xin vua chúa tôi hãy hỏi. 19. Vua hỏi: Có phải Giô-áp đã đặt tay vào mọi điều đó chăng? Người đàn bà thưa rằng: Vua chúa tôi ôi, tôi chỉ mạng sống của vua mà thề, người ta không thế xít qua bên hữu hoặc bên tả, đặng khỏi điều vua chúa tôi mới nói đó. Phải, ấy là Giô-áp, tôi tớ của vua, đã truyền lịnh cho tôi, và để các lời nầy trong miệng con đòi vua. 20. Giô-áp, tôi tớ của vua, đã làm như vậy, để làm cho việc nầy thành ra cách mới. Nhưng chúa tôi là khôn ngoan như thiên sứ của Đức Chúa Trời, hiểu rõ mọi việc đã xảy ra trên đất.

21. Vua bèn nói cùng Giô-áp rằng: Vậy vì ngươi đã làm việc nầy, hãy đi đòi gã trai trẻ Áp-sa-lôm trở về. 22. Giô-áp sấp mình xuống đất lạy, và chúc phước cho vua, mà rằng: Vua chúa tôi ôi, ngày nay tôi tớ vua biết rằng nó đã được ơn trước mặt vua; vì vua đã làm điều tôi tớ vua đã cầu xin Ngài.

23. Giô-áp bèn chổi dậy, đi đến Ghê-su-rơ, đem Áp-sa-lôm về Giê-ru-sa-lem. 24. Vua bèn nói rằng: Nó phải rút ở trong nhà nó, chớ ra mặt trước mặt ta. Ấy vậy, Áp-sa-lôm rút ở trong nhà mình, không ra mắt vua.

25. Vả, trong cả Y-sơ-ra-ên chẳng có một người nào được khen chuộng về nhan sắc mình như Áp-sa-lôm; nơi mình người, từ bàn chân cho đến chót đầu, chẳng có tì vít gì hết. 26. Mỗi năm người hớt tóc mình, vì nặng làm cho người bất tiện, thì tóc người cân được hai trăm siếc-lơ, theo cân của vua. 27. Áp-sa-lôm sanh ba con trai và một con gái, tên là Ta-ma; nàng là người nữ rất lịch sự.

28. Áp-sa-lôm ở tại Giê-ru-sa-lem trọn hai năm, không ra mắt vua. 29. Kế đó, Áp-sa-lôm đòi Giô-áp đặng sai người đi đến cùng vua; nhưng Giô-áp không chịu đến gần người. Áp-sa-lôn đòi người lại một lần thứ nhì, song Giô-áp lại từ chối, không muốn đến. 30. Áp-sa-lôn bèn nói cùng các tôi tớ mình rằng: Hãy xem ruộng của Giô-áp, là ruộng lúa mạch kia, ở gần bên ruộng ta; hãy đi châm lửa vào ruộng ấy. Các tôi tớ của Áp-sa-lôm bèn châm lửa vào ruộng đó. 31. Bấy giờ, Giô-áp đứng dậy, đến cùng Áp-sa-lôn trong nhà người mà nói rằng: Cớ sao các tôi tớ ngươi có châm lửa vào ruộng ta? 32. Áp-sa-lôn nói với người rằng: Hãy đến đây, ta sẽ sai ngươi đến cùng vua, đặng nói rằng: Tôi đã ở Ghê-su-rơ trở về làm chi? Thà tôi còn ở đó thì hơn. Vậy bây giờ, tôi muốn ra mắt vua; ví bằng tôi có tội ác gì, xin vua hãy giết tôi đi. 33. Vậy, Giô-áp đi đến vua, thuật lại các lời ấy. Vua bèn đòi Áp-sa-lôm đến; người vào đền vua, sấp mình xuống trước mặt vua, và vua hôn Áp-sa-lôm.

Bản Dịch 2011

Áp-sa-lôm Trở Về Giê-ru-sa-lem

1 Bấy giờ Giô-áp con trai bà Xê-ru-gia nhận biết rằng vua đang quan tâm đến Áp-sa-lôm. 2 Giô-áp sai người đến Tê-cô-a, mời một người đàn bà khéo nói đến, và dặn bà, “Xin bà làm ơn giả làm một người đang thọ tang. Bà hãy mặc bộ đồ tang vào, và đừng xức dầu gì cả, nhưng hãy làm như người đã để tang than khóc cho người thân của mình lâu ngày. 3 Sau đó bà hãy xin vào chầu vua, và hãy nói với vua như thế này..” Vậy Giô-áp đặt lời vào miệng bà.

4 Khi người đàn bà ở Tê-cô-a đó được vào gặp vua, bà sấp mặt xuống đất, phủ phục trước mặt vua, và nói, “Tâu vua, xin ngài giúp đỡ tôi.”

5 Vua hỏi bà, “Ngươi có chuyện gì?”

Bà đáp, “Tâu vua, than ôi, tôi là một người góa bụa. Chồng tôi đã chết. 6 Nữ tỳ của ngài có hai đứa con trai. Chúng nó đánh lộn với nhau ngoài đồng, lúc đó không có ai ở đó để can ngăn chúng, đứa này đánh đứa kia và đã lỡ tay giết chết anh nó. 7 Bây giờ cả họ hàng nổi lên chống lại nữ tỳ của ngài. Họ đòi, ‘Hãy nộp kẻ giết anh hắn cho chúng tôi, để chúng tôi giết nó, bắt nó phải đền mạng anh nó, dù chúng tôi phải diệt luôn cả người thừa kế của gia đình bà.’ Vậy họ muốn diệt luôn miếng than hồng còn lại, không cho chồng tôi được lưu danh hay có người nối dõi trên đất.”

8 Vua nói với người đàn bà, “Thôi bà hãy về nhà đi. Ta sẽ ban lịnh về việc này của bà.”

9 Người đàn bà ở Tê-cô-a lại nói với nhà vua, “Ôi vua, chúa thượng của tôi, xin tội này đổ lại trên tôi và trên nhà cha tôi, còn đức vua và ngai vàng của ngài hoàn toàn vô can.”

10 Vua nói, “Nếu kẻ nào nói gì với ngươi, hãy đem kẻ ấy đến gặp ta; nó sẽ không dám đụng đến ngươi đâu.”

11 Bà bèn nói, “Xin đức vua lấy danh CHÚA, Ðức Chúa Trời của ngài, mà thề và không cho phép kẻ đòi nợ máu gây thêm chết chóc, kẻo họ sẽ giết con trai tôi.”

Vua nói, “Có CHÚA hằng sống chứng giám, không một sợi tóc nào của con trai ngươi sẽ rơi xuống đất.”

12 Bấy giờ người đàn bà lại nói, “Xin cho nữ tỳ của ngài nói thêm vài lời này nữa với đức vua, chúa thượng của nữ tỳ của ngài.”

Vua bảo, “Hãy nói đi.”

13 Người đàn bà nói, “Tại sao ngài lại dự tính làm một việc có hại cho dân của Ðức Chúa Trời như vậy? Ðức vua phán quyết về việc của tôi như thế thì đức vua cũng đã tự kết án mình rồi, khi đức vua không cho phép đứa con bị trục xuất của ngài trở về nhà. 14 Rồi đây chắc chắn mỗi chúng ta sẽ qua đời, giống như nước đổ xuống đất, không thể nào hốt lại được. Ðức Chúa Trời không cất mạng sống của ai, nhưng Ngài có kế hoạch để những kẻ bị Ngài trục xuất không bị xa cách Ngài mãi mãi. 15 Bây giờ tôi đã đến đây thưa với đức vua, chúa thượng của tôi, việc này của tôi, vì người ta đã làm cho tôi lo sợ. Số là nữ tỳ của ngài tự nhủ, ‘Mình phải đến tâu với đức vua, biết đâu đức vua sẽ đáp ứng nguyện vọng của mình, 16 biết đâu đức vua sẽ nghe và sẽ cứu nữ tỳ của người khỏi tay những kẻ muốn hại mình và con trai mình trong việc hưởng cơ nghiệp của Ðức Chúa Trời.’ 17 Nữ tỳ của ngài lại thầm nghĩ, ‘Lời phán quyết của đức vua chắc chắn sẽ làm cho mình yên lòng, vì đức vua, chúa thượng của mình, chẳng khác gì thiên sứ của Ðức Chúa Trời, phân biệt thiện ác rõ ràng, đâu ra đó.’ Cầu xin CHÚA, Ðức Chúa Trời của ngài, ở với ngài.”

18 Bấy giờ vua trả lời và nói với bà ấy, “Ðừng giấu ta điều gì ta sắp hỏi ngươi.”

Bà ấy đáp, “Xin đức vua, chúa thượng của tôi, cứ hỏi.”

19 Vua hỏi, “Có phải bàn tay của Giô-áp đã sắp đặt với ngươi mọi việc này không?”

Người đàn bà trả lời và nói, “Tâu đức vua, chúa thượng của tôi, tôi xin chỉ mạng sống của ngài mà xác nhận, không ai có thể làm chệch qua bên phải hoặc bên trái một chút nào về điều mà đức vua, chúa thượng của tôi, vừa mới nói. Thật vậy Giô-áp đầy tớ ngài đã truyền cho tôi và đặt những lời này trong miệng nữ tỳ của ngài. 20 Chính vì muốn thấy tình huống được thay đổi mà Giô-áp đầy tớ ngài đã làm điều ấy; nhưng chúa thượng của tôi thật khôn ngoan, khôn ngoan như thiên sứ của Ðức Chúa Trời, biết hết mọi sự trên đất.”

21 Bấy giờ vua bảo Giô-áp, “Thôi được rồi. Ta chấp thuận việc này. Vậy ngươi hãy đi, đem thằng Áp-sa-lôm về.”

22 Giô-áp liền sấp mặt xuống đất, lạy vua, và cảm tạ vua. Giô-áp nói, “Tâu vua, hôm nay tôi nhận biết tôi đã được ơn trước mặt vua, chúa thượng của tôi, vì vua đã chấp thuận điều tôi tớ của ngài thỉnh cầu.”

23 Sau đó Giô-áp đứng dậy, đi đến Ghê-sua, và đem Áp-sa-lôm trở về Giê-ru-sa-lem.

24 Vua phán, “Hãy cho nó về nhà nó, nhưng đừng để nó thấy mặt ta.” Vậy Áp-sa-lôm trở về và ở trong nhà của chàng, nhưng chàng không được diện kiến nhà vua.

Ða-vít Tha Thứ Áp-sa-lôm

25 Thuở ấy trong cả nước I-sơ-ra-ên không ai được khen là tuấn tú bằng Áp-sa-lôm. Từ bàn chân cho đến đỉnh đầu của ông không có một khuyết điểm nào. 26 Khi ông hớt tóc –cứ cuối năm ông hớt tóc một lần, vì tóc ông mọc dài và trở nên nặng nề– ông thường lấy tóc đã hớt đem cân và người ta cân được hơn hai ký, theo cân của hoàng gia. 27 Áp-sa-lôm có ba con trai và một con gái; con gái ông tên là Ta-ma. Nàng là một thiếu nữ xinh đẹp.

28 Áp-sa-lôm sống tại Giê-ru-sa-lem được hai năm nhưng không được diện kiến nhà vua. 29 Vì vậy Áp-sa-lôm sai người đến nói với Giô-áp, nhờ ông ấy tiến dẫn, hầu ông được diện kiến nhà vua, nhưng Giô-áp không đến. Áp-sa-lôm lại sai người đến lần thứ hai, nhưng ông ấy cũng không đến. 30 Vậy ông nói với các đầy tớ ông, “Kìa, đám ruộng của Giô-áp ở gần đám ruộng của ta. Ruộng của ông ấy đang trổ lúa mạch. Các ngươi hãy ra và nổi lửa đốt đám ruộng của ông ấy cho ta.” Các đầy tớ của Áp-sa-lôm bèn ra và nổi lửa đốt đám ruộng của Giô-áp.

31 Bấy giờ Giô-áp liền đứng dậy, đi đến nhà Áp-sa-lôm, và hỏi, “Tại sao các đầy tớ của ông đốt lúa trong ruộng tôi?”

32 Áp-sa-lôm đáp với Giô-áp, “Này, tôi đã sai các đầy tớ tôi đến mời ông, ‘Xin ông đến đây để tôi có thể nhờ ông thưa với vua rằng, “Tại sao cha cho con từ Ghê-sua về đây làm chi? Thà cứ để con ở đó còn hơn.”’ Vậy bây giờ xin ông làm ơn giúp đỡ tôi được gặp mặt vua, nếu tôi có lỗi gì, xin vua cứ giết tôi đi.”

33 Vậy Giô-áp đến gặp vua và tâu với vua điều ấy. Vua cho triệu Áp-sa-lôm vào. Ông vào triều kiến nhà vua. Ông sấp mình xuống đất phủ phục trước mặt vua. Vua ôm lấy ông và hôn.

Tài Liệu