II Sa-mu-ên: Chương 3

Từ Thư Viện Tin Lành
(đổi hướng từ KTB10C003)
Buớc tưới chuyển hướng Bước tới tìm kiếm

Bản Dịch Việt Ngữ

1. Chiến tranh kéo dài giữa nhà Sau-lơ và nhà Đa-vít. Đa-vít càng ngày càng mạnh, còn nhà Sau-lơ càng ngày càng yếu.

2. Ðây là các con trai đã sinh cho Ða-vít tại Hếp-rôn: Con đầu lòng là Am-nôn, con của A-hi-nô-am ở Gít-rê-ên; 3. con thứ nhì là Ki-lê-áp, con của A-bi-ga-in, trước là vợ của Na-banh ở Cạt-mên; con thứ ba là Áp-sa-lôm, con của Ma-a-ca, con gái của Thanh-mai, vua Ghê-su-rơ; 4. con thứ tư là A-đô-ni-gia, con của Ha-ghít; con thứ năm là Sê-pha-tia, con của A-bi-tanh; 5. con thứ sáu là Dít-rê-am, con của Éc-la, vợ của Đa-vít. Đó là những con trai đã được sinh ra cho Đa-vít tại Hếp-rôn.

6. Trong lúc chiến tranh diễn ra giữa nhà Sau-lơ và nhà Đa-vít, Áp-ne đã tạo cho mình một địa vị vững mạnh trong nhà Sau-lơ. 7. Sau-lơ có một hầu thiếp, tên là Rít-pa, là con gái của A-gia. Ích-bô-sết nói với Áp-ne: “Tại sao ngươi đến cùng hầu thiếp của cha ta?” 8. Áp-ne rất giận về những lời của Ích-bô-sết, ông nói: “Tôi có phải đầu của lũ chó đâu? Tôi có theo Giu-đa đâu? Cho đến nay, tôi đã hết lòng trung thành với nhà của Sau-lơ, là cha của bệ hạ, với dòng họ của người, với bạn bè của người, và đã không để cho bệ hạ phải sa vào tay của Đa-vít. Thế mà hôm nay bệ hạ lại hạch tội tôi về chuyện một người đàn bà! 9. Nguyện Đức Chúa Trời phạt Áp-ne một cách nặng nề nếu tôi không vì Đa-vít làm thành mọi điều Đức Giê-hô-va đã thề hứa với người, 10. tức là chuyển vương quốc khỏi nhà Sau-lơ, rồi lập ngôi của Đa-vít trên Y-sơ-ra-ên và trên Giu-đa, từ Đan cho đến Bê-e Sê-ba.” 11. Ích-bô-sết không dám đáp một lời với Áp-ne bởi vì sợ người.

12. Áp-ne đã sai các sứ giả thay mặt mình đến nói với Đa-vít: “Đất nước nầy thuộc về ai? Xin bệ hạ hãy lập giao ước với tôi, thì tay của tôi sẽ hổ trợ bệ hạ, để đem toàn dân Y-sơ-ra-ên về với bệ hạ.” 13. Vua đáp: “Được! Ta sẽ lập giao ước với ngươi. Ta chỉ đòi ngươi một điều là khi đến gặp ta, ngươi đừng ra mắt ta mà trước hết không dẫn Mi-canh, con gái của Sau-lơ đến.” 14. Đa-vít cũng sai sứ giả đến nói với Ích-bô-sết, con trai của Sau-lơ: “Hãy trả Mi-canh lại cho ta, là người vợ mà ta đã cưới bằng sính lễ là một trăm dương bì của người Phi-li-tin.” 15. Ích-bô-sết sai người bắt Mi-canh khỏi chồng của bà, là Pha-ti-ên, con trai của La-ít. 16. Chồng của bà vừa đi vừa khóc, theo bà cho đến Ba-hu-rim. Lúc đó, Áp-ne nói với ông ta: “Hãy trở về nhà của ông”, nên ông đã trở về.

17. Áp-ne đã nói với các trưởng lão của Y-sơ-ra-ên: “Trong quá khứ, đã có lần quý vị mong ước Ða-vít làm vua của quý vị. 18. Bây giờ hãy làm đi, bởi vì Đức Giê-hô-va đã phán về Ða-vít rằng: ‘Bởi tay của Ða-vít, là tôi tớ của Ta, Ta sẽ giải cứu dân của Ta khỏi tay của người Phi-li-tin và khỏi tay tất cả kẻ thù của chúng.’” 19. Áp-ne cũng nói vào tai của người Bên-gia-min như vậy. Sau đó, Áp-ne đến gặp Ða-vít tại Hếp-rôn, rồi thuật lại cho ông nghe những gì tốt đẹp trong mắt của toàn thể Y-sơ-ra-ên và cả nhà Bên-gia-min.

20. Áp-ne cùng hai mươi người theo ông đã đến gặp Ða-vít tại Hếp-rôn. Ða-vít đã dọn tiệc thết đãi Áp-ne và những người đi theo ông. 21. Áp-ne nói với Đa-vít: “Tôi sẽ đứng lên đi triệu tập toàn dân Y-sơ-ra-ên cho bệ hạ, là chúa của tôi, để họ có thể lập giao ước với bệ hạ, và bệ hạ có thể làm vua trên tất cả, đúng như lòng bệ hạ ước ao.” Đa-vít đã cho Áp-ne về, và ông đã ra đi bình an.

22. Lúc đó các tôi tớ của Ða-vít và Giô-áp vừa từ một trận đột kích trở về, mang theo nhiều chiến lợi phẩm. Khi đó Áp-ne không còn với Ða-vít tại Hếp-rôn nữa, bởi vì vua đã cho ông đi về, và ông đã ra đi bình an.

23. Khi Giô-áp cùng cả đoàn quân trở về, người ta báo cho ông: “Áp-ne, con trai của Nê-rơ, đã đến với vua, nhưng vua đã để cho ông ấy ra về, và ông đã ra đi bình an.” 24. Giô-áp liền đến gặp vua và hỏi: “Bệ hạ đã làm gì vậy? Kìa, Áp-ne đã đến gặp bệ hạ, tại sao bệ hạ lại cho ông ta về và để cho ông ta đi mất như vậy? 25. Bệ hạ biết Áp-ne, con trai của Nê-rơ, chỉ đến để lừa gạt bệ hạ, để biết những đường ra lối vào của bệ hạ, và biết mọi điều bệ hạ đang làm.”

26. Sau khi Giô-áp rời khỏi Ða-vít, ông sai các sứ giả tức tốc đuổi theo Áp-ne. Họ theo kịp ông tại giếng Si-ra, rồi mời ông trở lại; nhưng Ða-vít không hay biết gì về việc đó. 27. Khi Áp-ne trở lại Hếp-rôn, Giô-áp đã đem ông riêng ra tại cổng thành như để nói chuyện riêng với ông. Tại đó, Giô-áp đã đâm vào bụng của ông, giết chết ông để trả nợ máu cho em của mình là A-sa-ên.

28. Sau khi Đa-vít nghe được việc nầy thì nói: “Ta và vương quốc của ta đời đời vô tội trước mặt Đức Giê-hô-va về máu của Áp-ne, con trai của Nê-rơ. 29. Nguyện điều đó đổ lại trên đầu của Giô-áp và trên cả nhà cha của hắn! Nguyện nhà Giô-áp không thiếu người bị bệnh lậu, bị cùi, bị chống gậy, bị ngã chết dưới gươm, bị đói khổ thiếu ăn!”

30. Giô-áp và em trai của ông là A-bi-sai, đã giết Áp-ne, bởi vì hắn đã giết em của họ là A-sa-ên, trong trận chiến tại Ga-ba-ôn.

31. Đa-vít nói với Giô-áp và toàn thể những người theo ông: “Hãy xé áo các ngươi, mặc vải thô, rồi than khóc Áp-ne.” Đa-vít đã đi theo sau linh cữu. 32. Người ta chôn Áp-ne tại Hếp-rôn. Vua cất tiếng khóc trước phần mộ của Áp-ne, và toàn thể dân chúng cũng khóc. 33. Vua hát ai ca về Áp-ne rằng: “Áp-ne phải chết như một kẻ ngu dại hay sao? 34. Tay của người không bị trói, chân của người không mang xiềng; như một người bị ngã gục trước những kẻ ác thể nào, người đã bị ngã gục cũng như vậy” Tất cả dân chúng lại khóc một lần nữa.

35. Sau đó, mọi người đều khuyên Ða-vít nên ăn một chút gì khi ban ngày vẫn còn, nhưng Ða-vít đã thề: “Nguyện Ðức Chúa Trời sẽ phạt ta cách nặng nề, nếu ta nếm một miếng bánh hoặc ăn một món gì trước khi mặt trời lặn.” 36. Tất cả dân chúng đều ghi nhận và hài lòng về điều đó. Mọi việc vua làm đều hài lòng dân chúng. 37. Trong ngày hôm đó, toàn dân Y-sơ-ra-ên đều biết rằng vua không liên can gì trong việc giết Áp-ne, con trai của Nê-rơ.

38. Vua đã nói với các tôi tớ của mình: “Các ngươi không biết rằng, hôm nay một lãnh tụ, một đại nhân trong Y-sơ-ra-ên đã ngã xuống hay sao? 39. Dù ta đã được xức dầu làm vua, nhưng hôm nay ta vẫn còn yếu thế; nhưng những kẻ nầy, các con trai của Xê-ru-gia, đối với ta thật quá tàn ác. Nguyện Đức Giê-hô-va báo trả kẻ làm ác nầy xứng với sự gian ác của nó!”

Bản Dịch 1925

1. Nhà Đa-vít và nhà Sau-lơ giao chiến nhau lâu ngày; nhưng Đa-vít càng ngày càng mạnh, còn nhà Sau-lơ càng ngày càng yếu. 2. Trong khi ở tại Hếp-rôn, Đa-vít sanh nhiều con trai. Con trưởng nam là Am-nôn, do A-hi-nô-am ở Gít-rê-ên; 3. con thứ nhì là Ki-lê-áp, do A-bi-ga-in, trước làm vợ của Na-banh ở Cạt-mên; con thứ ba là Áp-sa-lôn; mẹ người là Ma-a-ca, con gái của Thanh-mai, vua Ghê-su-rơ; 4. con thứ tư là A-đô-ni-gia, con trai của Ha-ghít; con thứ năm là Se-pha-tia, con trai của A-bi-tanh; 5. và con thứ sáu là Dít-rê-am, do Éc-la là vợ Đa-vít. Đó là những con trai đã sanh cho Đa-vít, trong khi người ở tại Hếp-rôn.

6. Trọn trong lúc nhà Sau-lơ và nhà Đa-vít tranh chiến nhau, thì Áp-ne binh vị nhà Sau-lơ. 7. Vả, Sau-lơ có một vợ lẽ, tên là Rít-ba, con gái của A-gia. Ích-bô-sết nói cùng Áp-ne rằng: Cớ sao ngươi đến cùng vợ lẽ của cha ta? 8. Áp-ne lấy làm giận lắm về các lời của Ích-bô-sết, mà nói rằng: Tôi há là đầu chó mà hầu việc Giu-đa sao? Hiện nay tôi hết lòng phú mình cho nhà của Sau-lơ, cha vua, cho các anh em bằng hữu vua, không để cho vua phải sa vào tay của Đa-vít; mà ngày nay vua lại trách tôi về lỗi phạm với người nữ nầy! 9. Nguyện Đức Chúa Trời phạt tôi cách nặng nề, nếu tôi chẳng vì Đa-vít làm thành mọi điều Đức Giê-hô-va đã hứa cùng người: 10. tức là dời nước khỏi nhà Sau-lơ qua nhà Đa-vít, và lập ngôi Đa-vít trên Y-sơ-ra-ên và trên Giu-đa, từ Đan cho đến Bê-e-Sê-ba. 11. Ích-bô-sết không dám đáp một lời nào cùng Áp-ne, bởi vì sợ người.

12. Áp-ne sai sứ đến Đa-vít, đặng thay mình nói rằng: Xứ sẽ thuộc về ai? Hãy lập giao ước với tôi, tay tôi sẽ giúp ông, đặng hiệp lại cả Y-sơ-ra-ên cho ông. 13. Đa-vít đáp: Phải lắm; ta sẽ lập giao ước với ngươi. Ta chỉ xin ngươi một điều, là khi ngươi đến thăm ta, chớ đến ra mắt ta trước khi chưa dẫn Mi-canh, con gái của Sau-lơ đến. 14. Đa-vít bèn sai sứ giả đến Ích-bô-sết con trai của Sau-lơ mà nói rằng: Hãy trả lại Mi-canh, vợ ta, mà ta đã cưới bằng sinh lễ một trăm dương bì Phi-li-tin. 15. Ích-bô-sết bèn sai người bắt nàng nơi nhà chồng nàng, là Pha-ti-ên, con trai của La-ít 16. Chồng nàng vừa đưa đi vừa khóc, theo đến Ba-hu-rim. Đoạn, Áp-ne nói với người rằng: Hãy đi, trở về nhà ngươi. Rồi Pha-ti-ên trở về.

17. Áp-ne nói cùng các trưởng lão Y-sơ-ra-ên rằng: Đã lâu nay, các ông ao ước được Đa-vít làm vua. 18. Vậy bây giờ, hãy làm đi; vì Đức Giê-hô-va có phán cùng Đa-vít rằng: Ấy bởi Đa-vít, tôi tớ ta, mà ta sẽ giải cứu dân Y-sơ-ra-ên ta khỏi tay dân Phi-li-tin và khỏi tay mọi kẻ thù nghịch họ. 19. Áp-ne cũng nói như lời ấy cùng dân Bên-gia-min; đoạn người đi đến Hếp-rôn, để tỏ cho Đa-vít biết sự nghị định của Y-sơ-ra-ên và của cả nhà Bên-gia-min. 20. Vậy, Áp-ne đi đến Đa-vít tại Hếp-rôn, đem theo hai mươi người; rồi Đa-vít bày một tiệc đãi Áp-ne cùng những kẻ đi theo người. 21. Áp-ne bèn nói cùng Đa-vít rằng: Tôi sẽ đi hội hiệp lại cả dân Y-sơ-ra-ên đến cùng vua, là chúa tôi, hầu cho chúng lập giao ước với chúa, và chúa sẽ làm vua cho cả Y-sơ-ra-ên, y như lòng chúa ước ao. Vậy, Đa-vít cho Áp-ne về, và người đi bình yên.

22. Vả, đầy tớ của Đa-vít đi cùng Giô-áp đánh quân thù nghịch trở về, có đem nhiều của giặc. Áp-ne chẳng còn ở cùng Đa-vít tại Hếp-rôn, vì Đa-vít đã cho người về, và người đi bình an. 23. Vậy, Giô-áp cùng cả đạo binh trở về; người có đem tin cho người hay rằng: Áp-ne, con trai Nê-rơ, đã đến cùng vua, vua để cho người về, và người đi bình yên. 24. Giô-áp bèn đến cùng vua mà hỏi rằng: Vua có làm điều chi? Kìa, Áp-ne đã đến nhà vua, cớ sau đã cho người đi về như vậy? 25. Vua biết Áp-ne, con trai của Nê-rơ, chớ; người đến chỉ để gạt vua, để rình các đường đi ra đi vào của vua, và đặng biết mọi điều vua làm. 26. Đoạn, Giô-áp lui khỏi Đa-vít, sai những sứ giả theo Áp-ne nối gót mà diệu người từ hồ chứa nước Si-ra về, mà không cho Đa-vít hay.

27. Khi Áp-ne trở về Hếp-rôn, Giô-áp đem người riêng ra trong cửa thành, dường muốn nói việc kín cùng người; ở đó bèn đâm người trong bụng và giết đi, đặng báo thù huyết cho A-sa-ên, em của Giô-áp. 28. Đa-vít liền hay, bèn nói rằng: Ta và nước ta vô tội đời đời trước mặt Đức Giê-hô-va về huyết của Áp-ne, con trai Nê-rơ. 29. Nguyện huyết ấy đổ lại trên đầu Giô-áp và trên cả nhà cha người! Nguyện nhà Giô-áp chẳng thiếu người bị bịnh bạch trược, bịnh phung, kẻ bại xuội, kẻ bị gươm ngã chết, kẻ thiếu bánh ăn! 30. Giô-áp và A-bi-sai, em người, giết Áp-ne là như vậy; bởi vì Áp-ne đã giết A-sa-ên, em của hai người, sau khi chiến trận tại Ga-ba-ôn.

31. Đa-vít nói cùng Giô-áp và cả dân sự theo người rằng: Hãy xé áo các ngươi, thắt bao nơi lưng, và than khóc Áp-ne. Rồi Đa-vít đi theo sau linh cữu. 32. Khi chúng đã chôn Áp-ne tại Hếp-rôn rồi, vua cất tiếng lên khóc tại mồ Áp-ne; cả dân sự cũng khóc. 33. Vua làm một bài điếu Áp-ne rằng: Áp-ne há đáng chết như kẻ ngu dại chết sao?

34. Tay ngươi chẳng bị trói, chân ngươi cũng chẳng mang xiềng; Ngươi ngã chết khác nào người ta ngã trước mặt kẻ sát nhơn.

35. Nghe lời nầy, cả dân sự đều khóc. Đoạn, hết thảy đến gần xin người ăn ít miếng bánh trước khi hết ngày; nhưng Đa-vít thề rằng: Nếu trước khi mặt trời lặn, ta ăn một miếng bánh hay là vật chi khác, nguyện Đức Giê-hô-va phạt ta cách nặng nề. 36. Dân sự đều để ý vào đó và lấy làm tốt lành, chẳng có điều gì vua làm mà chúng không lấy làm tốt lành. 37. Như vậy, trong ngày đó, dân Y-sơ-ra-ên nhìn biết rằng vua chẳng can gì đến tội giết Áp-ne, con trai của Nê-rơ. 38. Vua nói cùng các đầy tớ mình rằng: Một quan trưởng, một đại nhơn trong Y-sơ-ra-ên đã thác ngày nay; các ngươi há chẳng biết sao? 39. Về phần ta, ngày nay hãy còn yếu, dẫu rằng ta đã chịu xức dầu lập làm vua; và những kẻ kia, là các con trai của Xê-ru-gia, là cường bạo cho ta quá. Nguyện Đức Giê-hô-va báo kẻ làm ác nầy, tùy sự ác của nó!

Bản Dịch 2011

'

1 Thuở ấy giữa nhà Sau-lơ và nhà Ða-vít luôn có chiến tranh dai dẳng. Nhà Ða-vít càng ngày càng mạnh, trong khi nhà Sau-lơ càng ngày càng yếu.

Các Con của Ða-vít

(1 Sử 3:1-3)

2 Ðây là các con trai đã sinh cho Ða-vít tại Hếp-rôn: Con đầu lòng là Am-nôn do bà A-hi-nô-am người Giê-rê-ên sinh; 3 con thứ hai là Ki-lê-áp do bà A-bi-ga-in góa phụ của Na-banh, người Cạt-mên sinh; con thứ ba là Áp-sa-lôm do bà Ma-a-ca con gái của Tanh-mai, vua Ghê-sua sinh; 4 con thứ tư là A-đô-ni-gia do bà Hắc-ghít sinh; con thứ năm là Sê-pha-ti-a do bà A-bi-tan sinh; 5 con thứ sáu là Ít-rê-am do vợ của Ða-vít là bà Éc-la sinh. Ðó là các con trai đã sinh cho Ða-vít tại Hếp-rôn.

Áp-ne Ngưng Phò Ích-bô-sết

6 Thuở ấy trong khi giữa nhà Sau-lơ và nhà Ða-vít có chiến tranh với nhau, Áp-ne bắt lấy cơ hội ấy để củng cố địa vị của ông trong nhà Sau-lơ. 7 Vả, Sau-lơ có một cung phi tên là Rít-pa con gái của Ai-a. Khi ấy Ích-bô-sết quở trách Áp-ne rằng, “Tại sao ông lại ăn nằm với cung phi của cha tôi?”

8 Áp-ne rất giận về những lời của Ích-bô-sết và nói, “Tôi chẳng phải là cái đầu chó của nhà Giu-đa sao? Ngày nay tôi đã chứng tỏ lòng trung thành với nhà Sau-lơ cha ngài, với các anh em người, và với các bạn người, mà không để cho ngài lọt vào tay Ða-vít; thế mà ngày nay ngài lại bắt lỗi tôi về chuyện liên hệ với một người đàn bà. 9 Nguyện Ðức Chúa Trời sẽ phạt Áp-ne cách nặng nề nếu tôi không làm cho Ða-vít những gì CHÚA đã thề với ông ấy, 10 tức chuyển vương quyền ra khỏi nhà Sau-lơ và lập ngai vàng của Ða-vít trên I-sơ-ra-ên và Giu-đa, từ Ðan cho đến Bê-e Sê-ba.” 11 Nhà vua không dám đáp lại Áp-ne lấy một lời, vì vua sợ ông ấy.

Áp-ne Ðiều Ðình với Ða-vít

12 Áp-ne sai các sứ giả thay mặt ông đến gặp Ða-vít và nói, “Ðất nước này thuộc về ai?” Xin hãy lập một giao ước với tôi; tôi sẽ giúp ngài một tay để đem cả I-sơ-ra-ên về với ngài.”

13 Vua đáp, “Tốt lắm. Ta sẽ lập một giao ước với ngươi. Nhưng ta có một việc yêu cầu ngươi: Ngươi sẽ không được gặp mặt ta nếu trước hết ngươi không mang Mi-khanh con gái của Sau-lơ khi ngươi đến gặp mặt ta.”

14 Kế đó Ða-vít gởi sứ điệp đến với Ích-bô-sết con trai Sau-lơ, rằng, “Xin hãy trả Mi-khanh vợ của tôi lại cho tôi. Nàng là người tôi đã nộp một trăm dương bì của quân Phi-li-tin làm sính lễ.” 15 Vậy Ích-bô-sết truyền lịnh cho người đến nhà của Pan-ti-ên chồng bà, tức con trai La-ích, bắt bà dẫn đi. 16 Chồng bà đi theo bà, vừa đi vừa khóc cho đến Ba-hu-rim. Áp-ne bảo ông ấy, “Thôi, ông hãy về đi.” Ông ấy đành trở về.

17 Áp-ne nói với các trưởng lão của I-sơ-ra-ên, “Xưa nay quý vị luôn mong mỏi Ða-vít sẽ làm vua quý vị. 18 Bây giờ xin quý vị hãy làm đi, vì CHÚA đã phán về Ða-vít rằng, ‘Bởi tay của Ða-vít tôi tớ Ta, Ta sẽ giải cứu I-sơ-ra-ên dân Ta khỏi tay dân Phi-li-tin và khỏi tay tất cả quân thù của chúng.’”

19 Áp-ne cũng nói với người Bên-gia-min về việc đó. Sau đó Áp-ne đến gặp Ða-vít tại Hếp-rôn và báo lại cho ông nghe những gì toàn thể nhà I-sơ-ra-ên và cả nhà Bên-gia-min cho là tốt. 20 Vậy Áp-ne cùng hai mươi người đi đến gặp Ða-vít tại Hếp-rôn. Ða-vít dọn tiệc thết đãi Áp-ne và những người đi với ông. 21 Ðoạn Áp-ne nói với Ða-vít, “Tôi cần phải đứng dậy, đi, và kêu gọi toàn thể I-sơ-ra-ên về với vua, chúa thượng của tôi. Họ sẽ lập một giao ước với ngài, và ngài sẽ trị vì tất cả, theo lòng ngài ao ước.” Vậy Ða-vít tiễn Áp-ne lên đường, và ông ra đi bình an.

Giô-áp Ám Sát Áp-ne

22 Ngay lúc đó các tôi tớ của Ða-vít và Giô-áp vừa từ một trận đột kích trở về, mang theo nhiều chiến lợi phẩm. Lúc ấy Áp-ne không còn ở với Ða-vít tại Hếp-rôn nữa, vì vua đã cho ông đi về, và ông đã ra đi bình an. 23 Nhưng khi Giô-áp và các binh sĩ đi với ông vừa trở về thì có người báo cho Giô-áp hay rằng, “Áp-ne con của Ne có đến gặp đức vua, nhưng vua đã cho ông ấy đi về, và ông ấy đã ra đi bình an rồi.”

24 Giô-áp vội vàng đến gặp vua và nói, “Ngài đã làm gì vậy? Này, Áp-ne đã đến gặp ngài, tại sao ngài lại để cho hắn ra đi và hắn đã đi mất rồi? 25 Ngài chắc hẳn đã nhận biết rằng Áp-ne con của Ne đến để gạt ngài, để biết đường đi nước bước của ngài, và để biết những gì ngài định làm.”

26 Sau khi Giô-áp rời khỏi Ða-vít, ông sai các sứ giả tức tốc đuổi theo Áp-ne. Họ theo kịp ông ở Giếng Si-ra và mời ông trở lại, nhưng Ða-vít chẳng hay biết gì về việc đó. 27 Khi Áp-ne vừa đến Hếp-rôn, Giô-áp đưa ông ra bên cổng thành như thể để nói chuyện riêng với ông, và tại đó Giô-áp đã bất chợt đâm vào bụng Áp-ne, để trả thù cho máu của A-sa-ên em mình, và Áp-ne đã chết.

28 Khi Ða-vít nghe tin ấy, ông nói, “Vương quốc của ta và ta đều vô tội đời đời trước mặt CHÚA về máu của Áp-ne con của Ne. 29 Nguyện máu ấy đổ lại trên đầu Giô-áp và trên toàn thể nhà cha nó. Nguyện trong nhà Giô-áp sẽ không bao giờ thiếu người bị bịnh lậu, cùi hủi, què quặt, chết vì gươm, hay đói khổ.” 30 Như vậy Giô-áp và A-bi-sai em ông đã ám sát Áp-ne, vì ông ấy đã giết A-sa-ên em trai họ trong trận chiến tại Ghi-bê-ôn.

Ða-vít Than Khóc Áp-ne

31 Ða-vít nói với Giô-áp và tất cả quân lính đang theo mình, “Hãy xé rách áo quần các ngươi ra, hãy lấy vải tang mặc vào, và hãy khóc cho Áp-ne.” Rồi Vua Ða-vít đi sau quan tài. 32 Vậy người ta chôn Áp-ne tại Hếp-rôn. Vua bật lên khóc lớn tiếng tại ngôi mộ của Áp-ne, và mọi người có mặt đều khóc theo. 33 Ðoạn vua ngâm một bài ai ca về Áp-ne rằng,

“Áp-ne há phải chết như một kẻ khờ dại sao?

34 Hai tay ông không bị trói;

Hai chân ông không bị xiềng;

Như một người ngã gục trước quân gian ác thể nào,

Ông đã bị ngã gục cũng thể ấy.”

Bấy giờ mọi người lại khóc thương ông nữa.

35 Sau đó mọi người đều khuyên Ða-vít nên ăn một chút gì khi trời vẫn còn sáng, nhưng Ða-vít thề, “Nguyện Ðức Chúa Trời sẽ phạt ta cách nặng nề, nếu ta nếm một miếng bánh hoặc ăn một món gì trước khi mặt trời lặn.”

36 Toàn dân ghi nhận điều đó và lấy làm hài lòng, như toàn dân vẫn lấy làm hài lòng về mọi điều vua làm, 37 vì toàn dân và toàn I-sơ-ra-ên đều hiểu rằng ngày hôm đó không phải vua chủ mưu giết chết Áp-ne con của Ne. 38 Vua nói với bầy tôi của mình, “Các ngươi có biết rằng hôm nay một đại tướng, một đại nhân của I-sơ-ra-ên đã ngã xuống chăng? 39 Dù ta đã được xức dầu làm vua, nhưng ngày nay ta vẫn còn yếu thế; và những kẻ này, mấy đứa con của bà Xê-ru-gia, thật là hung tàn quá đối với ta. Nguyện CHÚA báo trả những kẻ làm ác về các việc ác chúng làm.”

Tài Liệu