Dân Số Ký: Chương 11
Bản Dịch Việt Ngữ
1. Lúc đó, việc dân chúng phàn nàn về khó khăn đến tai của Đức Giê-hô-va. Đức Giê-hô-va đã nghe và Ngài nổi giận. Lửa của Đức Giê-hô-va đã bùng cháy ở giữa dân chúng và thiêu hủy vòng đai của doanh trại. 2. Dân chúng kêu cầu Môi-se. Môi-se đã cầu xin Đức Giê-hô-va và lửa đã ngừng cháy. 3. Nơi đó đã được gọi là là Tha-bê-ra, bởi vì lửa của Đức Giê-hô-va đã bùng cháy ở giữa dân chúng.
4. Bọn dân tạp ở giữa họ thèm muốn thức ăn, và dân Y-sơ-ra-ên lại than khóc rằng: Ai sẽ cho chúng tôi ăn thịt? 5. Chúng tôi nhớ cá mà chúng tôi ăn không phải trả tiền tại Ai-cập, cùng với dưa leo, dưa hấu, củ kiệu, hành và tỏi. 6. Bây giờ, toàn thân chúng tôi khô kiệt. Mắt của chúng tôi không thấy gì hết, chỉ thấy ma-na mà thôi.
7. Ma-na giống như hạt ngò, màu hổ phách. 8. Dân chúng đi ra, nhặt về, rồi nghiền bằng cối xay hay giã bằng cối, rồi nấu trong nồi hoặc làm bánh. Hương vị của nó giống như bánh có trộn dầu. 9. Khi sương xuống trên trại quân vào ban đêm, ma-na cũng xuống theo.
10. Môi-se nghe dân chúng trong khắp các gia đình, mỗi người than van tại cửa lều của mình, khiến cơn thịnh nộ của Đức Giê-hô-va nổi bừng lên, làm cho Môi-se rất buồn. 11. Môi-se thưa với Đức Giê-hô-va: Tại sao Ngài làm khổ cho đầy tớ của Ngài? Tại sao con không được ơn trước mặt Ngài? Tại sao Ngài lại chất gánh nặng của cả dân tộc nầy trên con? 12. Con đâu có mang thai tất cả dân nầy? Con đâu có sinh họ ra mà Ngài bảo con: Hãy bồng ẵm dân nầy trong lòng ngươi như một người vú bồng đứa trẻ còn bú, cho đến khi họ vào trong xứ mà Ngài đã thề hứa ban cho tổ phụ của họ? 13. Con tìm đâu ra thịt cho cả đoàn dân này? Bởi vì họ đã khóc lóc với con rằng: Hãy cho chúng tôi ăn thịt. 14. Con không thể một mình gánh vác hết dân nầy, bởi vì họ quá nặng nề cho con. 15. Nếu Ngài đối đãi với con như vậy, và nếu con được ơn trước mặt Ngài, xin hãy giết con tại đây để con không thấy cảnh tệ hại của con.
16. Đức Giê-hô-va phán cùng Môi-se: Hãy triệu tập bảy mươi trưởng lão của dân Y-sơ-ra-ên lại, tức những người mà ngươi biết là những bậc trưởng thượng của dân chúng và là những lãnh đạo của dân. Hãy đưa họ đến Lều Hội Kiến. Họ sẽ đứng với ngươi tại đó. 17. Ta sẽ ngự xuống nói chuyện với ngươi tại đó. Ta sẽ đặt Thần Linh trên ngươi và cũng trên họ nữa, để họ sẽ mang gánh nặng của dân chúng với ngươi để ngươi không phải mang lấy gánh nặng đó một mình.
18. Ngươi cũng hãy truyền cho dân chúng rằng: Các ngươi hãy biệt riêng mình ra thánh. Ngày mai các ngươi sẽ ăn thịt, bởi vì các ngươi đã khóc than và Đức Giê-hô-va đã nghe rằng: Ai sẽ cho chúng tôi ăn thịt, bởi vì chúng tôi đã từng được sung sướng tại Ai-cập. Vì vậy, Đức Giê-hô-va sẽ ban cho các ngươi thịt để ăn. 19. Các ngươi sẽ không ăn thịt trong một ngày, hai ngày, năm ngày, mười ngày, hay hai mươi ngày, 20. nhưng cả một tháng, cho đến khi nó tràn ra lỗ mũi của các ngươi và các ngươi sẽ chán ngán nó, bởi vì các ngươi đã lìa bỏ Đức Giê-hô-va là Đấng đang ngự ở giữa các ngươi, để khóc than trước mặt Ngài rằng: Tại sao chúng tôi phải rời khỏi Ai-cập?
21. Môi-se thưa: Con đang ở giữa một đoàn dân có sáu trăm ngàn đàn ông đang đứng đây mà Ngài bảo rằng: Ta sẽ ban thịt cho họ để ăn cả một tháng. 22. Những bầy chiên và bầy bò ở đâu để làm thịt cho họ ăn? Tất cả cá dưới biển nếu gom chúng lại, cũng không biết có đủ cho họ ăn hay không?
23. Đức Giê-hô-va phán cùng Môi-se: Tay của Đức Giê-hô-va bị ngắn hay sao? Ngươi hãy xem điều Ta phán với ngươi có trở thành sự thật hay không!
24. Vì vậy, Môi-se đã đi đến nói với dân chúng những lời của Đức Giê-hô-va. Ông đã triệu tập bảy mươi trưởng lão của dân chúng, rồi để họ đứng chung quanh Lều. 25. Đức Giê-hô-va đã ngự xuống trong đám mây, phán với ông, đặt Thần Linh ở trên ông, và cũng đặt trên bảy mươi trưởng lão. Khi Thần Linh ngự trên bảy mươi trưởng lão thì họ nói tiên tri, mặc dù sau đó họ không bao giờ nói tiên tri nữa.
26. Nhưng có hai người ở trong doanh trại, một người tên là Ên-đát và một người tên là Mê-đát, Thần Linh đã ngự trên hai người nầy. Họ được liệt kê trong danh sách nhưng đã không đến Lều, vì vậy họ đã nói tiên tri trong doanh trại. 27. Một thanh niên đã chạy đến báo cho Môi-se rằng: Ên-đát và Mê-đát đang nói tiên tri trong doanh trại. 28. Giô-suê, con trai của Nun, là một phụ tá trẻ của Môi-se, nói: Thưa Môi-se, chúa của tôi, xin ngăn cấm họ! 29. Môi-se trả lời cho người: Ngươi ganh tị cho ta hay sao? Ôi! Ước gì tất cả dân của Đức Giê-hô-va là những tiên tri, và Đức Giê-hô-va ban Thần Linh của Ngài trên họ!
30. Và rồi, Môi-se cùng các trưởng lão của Y-sơ-ra-ên trở về doanh trại.
31. Đức Giê-hô-va khiến một trận gió nổi lên mang chim cút từ biển rồi đặt chúng gần doanh trại, phía bên nầy trải dài một ngày đường và phía bên kia trải chừng một ngày đường chung quanh cả doanh trại và cao hơn mặt đất chừng hai cu-bít. 32. Dân sự đã trỗi dậy lượm chim cút cả ngày hôm đó, cả đêm hôm đó, cùng cả ngày hôm sau. Người lượm ít nhất cũng được mười ô-me. Họ căng chim cút ra phơi khắp cả doanh trại. 33. Trong khi thịt vẫn còn nơi răng, chưa kịp nhai, thì cơn giận của Đức Giê-hô-va đã nổi bừng lên cùng dân chúng. Đức Giê-hô-va đã trừng phạt dân chúng bằng một tai họa nặng nề. 34. Nơi đó đã được gọi là Kíp-rốt Ha-tha-va, bởi vì người ta đã chôn những người tham muốn tại đó.
35. Dân chúng đã đi chuyển từ Kíp-rốt Ha-tha-va đến Hát-sê-rốt, rồi đóng trại tại Hát-sê-rốt.
Bản Dịch 1925
1. Vả, dân sự bèn lằm bằm, và điều đó chẳng đẹp tai Đức Giê-hô-va. Đức Giê-hô-va nghe, cơn thạnh nộ Ngài nổi lên, lửa của Đức Giê-hô-va cháy phừng phừng giữa dân sự và thiêu hóa đầu cùng trại quân. 2. Dân sự bèn kêu la cùng Môi-se; Môi-se cầu xin Đức Giê-hô-va, thì lửa ngừng lại. 3. Người ta đặt tên chỗ nầy là Tha-bê-ra, vì lửa của Đức Giê-hô-va đã cháy giữa dân sự.
4. Bọn dân tạp ở trong dân Y-sơ-ra-ên sanh lòng tham muốn, đến đỗi dân Y-sơ-ra-ên lại khóc nữa mà rằng: Ai sẽ cho chúng tôi ăn thịt? 5. Chúng tôi nhớ những cá chúng tôi ăn nhưng không tại xứ Ê-díp-tô, những dưa chuột, dưa gang, củ kiệu, hành, và tỏi. 6. Bây giờ, linh hồn chúng tôi bị khô héo, không có chi hết! Mắt chỉ thấy ma-na mà thôi.
7. Vả, Ma-na hình như hột ngò, sắc như trân châu. 8. Dân sự đi tản ra và hốt lấy, rồi nghiền bằng cối xay, hay là giã bằng cối giã, nấu trong một cái nồi và làm bánh; nếm giống như bánh nhỏ có pha dầu. 9. Khi ban tối mù sương xuống trên trại quân, thì ma-na cũng xuống nữa.
10. Vậy, Môi-se nghe dân sự khóc, mỗi người ở trong nhà mình, tại nơi cửa trại mình: cơn thạnh nộ của Đức Giê-hô-va nổi lên phừng phừng, 11. và Môi-se lấy làm buồn bực về điều đó. Môi-se bèn thưa cùng Đức Giê-hô-va rằng: Sao Ngài làm cho tôi tớ Ngài buồn? Sao tôi chẳng được ơn trước mặt Ngài, và sao Ngài lại chất gánh nặng của hết thảy dân sự nầy trên mình tôi? 12. Tôi há có thọ thai dân nầy sao? há có sanh đẻ nó sao? mà Ngài lại phán biểu tôi rằng: Hãy ẵm dân nầy trong lòng ngươi, như người cha nuôi bồng đứa trẻ bú, cho đến xứ mà Ngài có thề hứa ban cho tổ phụ của chúng nó. 13. Tôi sẽ có thịt ở đâu đặng phát cho cả dân sự nầy? bởi vì họ khóc về tôi mà rằng: Hãy cho chúng tôi ăn thịt. 14. Tôi không thế một mình gánh hết dân sự nầy, vì thật là rất nặng nề cho tôi quá! 15. Nếu Chúa đãi tôi như vậy, và nếu tôi được ơn trước mặt Chúa, xin thà giết tôi đi, để tôi không thấy sự khốn nạn tôi!
16. Đức Giê-hô-va bèn phán cùng Môi-se rằng: Hãy nhóm hiệp cho ta bảy mươi người trong bực trưởng lão Y-sơ-ra-ên, tức là những kẻ ngươi biết là trưởng lão và cai quản dân sự; hãy dẫn các người ấy đến hội mạc, đứng tại đó với ngươi. 17. Đoạn, ta sẽ ngự xuống, nói chuyện tại đó với ngươi; ta sẽ lấy Thần cảm ngươi mà ban cho những người đó, để họ chịu gánh nặng về dân sự với ngươi, và ngươi không phải gánh một mình. 18. Ngươi phải truyền cho dân sự rằng: Ngày mai phải dọn mình ra thánh, thì các ngươi sẽ ăn thịt. Vì chưng lỗ tai Đức Giê-hô-va có nghe các ngươi khóc mà rằng: Ai sẽ cho chúng tôi ăn thịt, vì chúng tôi lấy làm sung sướng tại xứ Ê-díp-tô, bởi cớ đó, Đức Giê-hô-va sẽ ban thịt cho các ngươi, thì các ngươi sẽ ăn. 19. Chẳng phải các ngươi sẽ ăn thịt một ngày, hai ngày, năm ngày, mười ngày hay là hai mươi ngày đâu; 20. nhưng cho đến một tháng trọn, cho đến chừng nào thịt tràn ra lỗ mũi, và các ngươi ngán đi, vì các ngươi đã bỏ Đức Giê-hô-va ở giữa mình, và khóc trước mặt Ngài, mà rằng: Vì sao chúng tôi đã ra khỏi xứ Ê-díp-tô?
21. Môi-se thưa rằng: Trong dân sự tôi đang ở đây, có sáu trăm ngàn người đàn ông, mà Ngài có phán rằng: Ta sẽ phát thịt cho dân nầy ăn trong một tháng trọn. 22. Người ta há sẽ giết chiên và bò đến đỗi được đủ cho họ sao? hay là người ta há sẽ gom hết thảy cá dưới biển đến nỗi được đủ cho họ sao? 23. Đức Giê-hô-va phán cùng Môi-se rằng: Tay của Đức Giê-hô-va đã vắn lại sao? Ngươi sẽ xem thử điều ta đã phán cùng ngươi có xảy đến hay chăng.
24. Môi-se bèn đi ra, thuật lại các lời Đức Giê-hô-va cho dân sự, rồi nhóm hiệp bảy mươi người trong bực trưởng lão của dân sự, đặt để xung quanh Trại. 25. Đức Giê-hô-va bèn ngự xuống trong mây, phán cùng Môi-se; Ngài lấy Thần cảm người và ban cho bảy mươi người trưởng lão. Vừa khi Thần ở trên bảy mươi người trưởng lão, bèn được cảm động nói tiên tri, nhưng không cứ nói mãi.
26. Có hai người ở lại trong trại quân; một người tên là Ên-đát, một người tên là Mê-đát, được Thần cảm động, nói tiên tri tại trại quân. Hai người nầy thuộc về bọn được biên tên, nhưng không có đến hội mạc. 27. Một đứa trai trẻ chạy thuật lại cùng Môi-se rằng: Ên-đát và Mê-đát nói tiên tri trong trại quân. 28. Giô-suê, con trai của Nun, là người hầu việc Môi-se, đáp lại mà rằng: Hỡi Môi-se, chúa tôi, hãy cấm chúng nó! 29. Môi-se đáp rằng: Ngươi ganh cho ta chăng? Ôi! chớ chi cả dân sự của Đức Giê-hô-va đều là người tiên tri, và chớ chi Đức Giê-hô-va ban Thần của Ngài cho họ! 30. Môi-se và mấy người trưởng lão đều lui vào trại quân.
31. Đức Giê-hô-va bèn khiến một trận gió nổi từ biển, dẫn những chim cút đến vải trên trại quân và xung quanh, bên nầy trải ra dài chừng một ngày đường đi, và bên kia trải ra dài chừng một ngày đường đi, khỏi mặt đất chừng hai thước bề cao. 32. Dân sự đứng dậy lượm những cút trong ngày đó, đêm đó và trọn ngày sau; ai lượm ít hơn hết có mười ô-me; người ta căng nó khắp chung quanh trại quân. 33. Thịt vẫn còn nơi răng, chưa nhai, thì cơn giận của Đức Giê-hô-va nổi lên cùng dân sự, hành dân sự một tai vạ rất nặng. 34. Người ta đặt tên chỗ đó là Kíp-rốt Ha-tha-va; vì tại đó người ta chôn dân sự sanh lòng tham muốn.
35. Từ Kíp-rốt Ha-tha-va dân sự đi đến Hát-sê-rốt, rồi ngừng lại tại đó.
Bản Dịch 2011
Dân Chúng Lằm Bằm
1 Bấy giờ dân chúng lằm bằm vì những cực nhọc trong cuộc hành trình, và những tiếng lằm bằm đó thấu đến tai CHÚA. CHÚA nghe rõ những lời lằm bằm đó, nên Ngài nổi giận. Lửa của CHÚA bừng lên thiêu hủy họ; lửa bắt đầu thiêu rụi các lều ở bìa doanh trại. 2 Dân chúng kêu cứu với Môi-se; Môi-se cầu nguyện với CHÚA, và lửa tàn lụi. 3 Vì thế nơi đó được gọi là Ta-bê-ra, vì lửa của CHÚA đã thiêu hủy họ.
Ma-na
4 Bấy giờ những dân ô hợp ở giữa họ thèm ăn món này món nọ, khiến dân I-sơ-ra-ên lại khóc lóc và thở than, “Ước gì chúng ta có thịt mà ăn! 5 Chúng ta nhớ ngày nào được ăn cá ở Ai-cập mà chẳng tốn một đồng tiền, rồi nào là dưa leo, dưa hấu, củ kiệu, củ hành, và củ tỏi. 6 Bây giờ thì linh hồn chúng ta khô cằn. Chẳng có món gì cả; ngày nào cũng chỉ thấy có mỗi một món ma-na này.”
7 Vả, ma-na là những hạt nhỏ giống như hạt ngò, có màu trắng đục tựa như nhựa hương. 8 Dân chúng đi tản mác hốt nó đem về, dùng cối xay nghiền nát hoặc cho vào cối giã ra thành bột, rồi đem nấu trong nồi hoặc làm bánh; vị của nó giống như vị của bánh ngọt làm bằng bột trộn dầu. 9 Ðêm đêm mỗi khi sương rơi xuống trên doanh trại, thì ma-na cũng rơi xuống theo.
10 Môi-se nghe dân chúng than khóc trong gia đình họ, ở cửa lều họ. Bấy giờ CHÚA nổi giận phừng phừng, còn Môi-se thì rất khổ tâm. 11 Môi-se thưa với CHÚA, “Tại sao Ngài làm khổ tôi tớ Ngài như thế này? Tại sao con không được ơn trước mặt Ngài, đến nỗi Ngài đã chất cả gánh nặng của đoàn dân này trên con? 12 Con có mang thai cả đoàn dân này chăng? Con có sinh ra họ chăng, mà Ngài bảo con phải bồng ẵm họ trong lòng, như người vú bồng ẵm con thơ còn cho bú, để mang họ vào trong xứ mà Ngài đã thề hứa với tổ tiên họ? 13 Con biết lấy thịt ở đâu cho cả đoàn dân này ăn bây giờ? Vì họ đến khóc lóc với con và nói rằng, ‘Hãy cho chúng tôi thịt để chúng tôi ăn!’ 14 Con không thể mang nổi đoàn dân này một mình, vì họ quá nặng đối với con. 15 Nếu Ngài định đối xử với con thế này, xin cho con được ơn trước mặt Ngài bằng cách cất lấy mạng sống con đi, để con khỏi phải nhìn thấy nỗi khổ của con.”
Bảy Mươi Trưởng Lão
16 Bấy giờ CHÚA phán với Môi-se, “Hãy triệu tập bảy mươi trưởng lão của dân I-sơ-ra-ên lại, tức những người ngươi biết là trưởng lão của dân và những người lãnh đạo của dân. Hãy đưa họ đến Lều Hội Kiến và để họ đứng đó với ngươi. 17 Ta sẽ ngự xuống nói chuyện với ngươi tại đó. Ta sẽ lấy Thần Ta đang ngự trên ngươi đặt trên chúng, để chúng cùng mang gánh nặng của dân với ngươi, hầu ngươi sẽ không mang gánh nặng ấy một mình. 18 Ngươi cũng hãy nói với dân: Hãy làm cho anh chị em ra thánh, vì ngày mai anh chị em sẽ ăn thịt, bởi anh chị em có kêu rêu khóc lóc thấu đến tai CHÚA rằng: ‘Ước gì chúng ta có thịt để ăn! Nếu biết sẽ như thế này thì thà cứ ở lại Ai-cập còn hơn.’ Vì vậy CHÚA sẽ ban thịt cho anh chị em, để anh chị em có thịt mà ăn. 19 Anh chị em sẽ không ăn thịt chỉ một ngày, hai ngày, năm ngày, mười ngày, hay hai mươi ngày, 20 nhưng sẽ có thịt ăn cả tháng, cho đến khi thịt trào ra lỗ mũi, và anh chị em phải ngán sợ mới thôi, bởi vì anh chị em đã khinh thường CHÚA, Ðấng đang ngự giữa anh chị em, và đã kêu rêu khóc lóc trước mặt Ngài, mà rằng, ‘Tại sao chúng ta phải rời khỏi Ai-cập?’”
21 Môi-se thưa với CHÚA, “Ðoàn dân mà con đang ở với họ đây có tới sáu trăm ngàn bộ binh, thế mà Ngài bảo, ‘Ta sẽ cho họ thịt để ăn trong cả tháng!’ 22 Làm sao có đủ các đàn chiên và các đàn bò mà làm thịt cho họ ăn đây? Ngay cả cá dưới biển cũng không biết có đủ để bắt lên cho họ ăn chăng?”
23 CHÚA phán với Môi-se, “Tay quyền năng của CHÚA há bị giới hạn sao? Bây giờ ngươi hãy chờ xem những lời Ta đã phán có đúng không.”
24 Vậy Môi-se đi ra và nói với dân những lời CHÚA đã phán. Ông triệu tập bảy mươi trưởng lão của dân lại và để họ đứng chung quanh Lều. 25 Bấy giờ CHÚA từ đám mây ngự xuống nói chuyện với ông. Ngài lấy Thần của Ngài đang ngự trên ông mà đặt trên bảy mươi trưởng lão. Khi Thần của Ngài ngự trên họ, họ nói tiên tri, nhưng chỉ một lần ấy mà thôi.
26 Có hai vị trưởng lão, một vị tên Ên-đát, còn vị kia tên Mê-đát; hai vị ấy có tên trong danh sách các vị trưởng lão, nhưng không đến Lều; khi Thần của Ngài ngự trên các vị trưởng lão thì họ cũng nói tiên tri trong doanh trại. 27 Một thanh niên chạy đến báo với Môi-se, “Ên-đát và Mê-đát đang nói tiên tri trong doanh trại.”
28 Giô-suê con trai Nun, phụ tá của Môi-se, một trong những người trẻ hầu cận của ông, nói, “Thưa chúa, xin ban lịnh cấm họ.”
29 Nhưng Môi-se đáp, “Anh ganh giùm tôi chăng? Ước chi toàn thể dân Ngài đều là các tiên tri, và ước chi CHÚA đặt Thần của Ngài trên họ!” 30 Sau đó Môi-se và các vị trưởng lão I-sơ-ra-ên đều trở về doanh trại.
Chim Cút
31 Bấy giờ CHÚA khiến một luồng gió mạnh mang vô số chim cút từ bờ biển vào quanh doanh trại, khắp cả bên này lẫn bên kia, phía nào cũng đi cả ngày đường mới hết chim cút; chim cút tràn ngập khắp mặt đất, chồng chất lên nhau cao chừng một mét. 32 Dân chúng ùa ra bắt cút. Họ bắt suốt ngày hôm đó, suốt đêm hôm đó, và cả ngày hôm sau. Người nào bắt ít nhất cũng kiếm được hơn hai ngàn con. Họ đem về căng ra phơi khô khắp cả doanh trại. 33 Nhưng đang khi thịt còn dính nơi răng họ, trước khi họ chưa kịp nhai, CHÚA đã nổi cơn thịnh nộ nghịch lại dân. CHÚA đánh phạt dân bằng một tại vạ rất nặng nề. 34 Người ta gọi nơi đó là Kíp-rốt Hát-ta-a-va, bởi vì người ta đã chôn xác những người tham ăn ở nơi đó. 35 Từ Kíp-rốt Hát-ta-a-va đoàn dân lên đường đi đến Ha-xê-rốt. )]
Tài Liệu
- Kinh Thánh - Bản Dịch 1925 - Thánh Kinh Hội Anh Quốc và Hải Ngoại
- Kinh Thánh - Bản Dịch 2011 - Mục sư Đặng Ngọc Báu
- Kinh Thánh - Bản Dịch Việt Ngữ - Thư Viện Tin Lành
- Kinh Thánh - Bản Dịch Đại Chúng - Thư Viện Tin Lành
- Kinh Thánh - Bản Dịch Ngữ Căn - Thư Viện Tin Lành
- Lê-vi Ký
- Xuất Ê-díp-tô Ký
- Dân Số Ký: Chương 10
- Dân Số Ký: Chương 12
- Bách Khoa Từ Điển Tin Lành