Gia-cơ: Chương 3

Từ Thư Viện Tin Lành
Phiên bản vào lúc 00:58, ngày 8 tháng 12 năm 2014 của Admin (Thảo luận | đóng góp) (Tạo trang mới với nội dung “==Bản Dịch 1926== 1. Hỡi anh em, trong vòng anh em chớ có nhiều người tự lập làm thầy, vì biết như vậy, mình sẽ phải ch…”)
Buớc tưới chuyển hướng Bước tới tìm kiếm

Bản Dịch 1926

1. Hỡi anh em, trong vòng anh em chớ có nhiều người tự lập làm thầy, vì biết như vậy, mình sẽ phải chịu xét đoán càng nghiêm hơn. 2. Chúng ta thảy đều vấp phạm nhiều cách lắm. Nếu có ai không vấp phạm trong lời nói mình, ấy là người trọn vẹn, hay hãm cầm cả mình. 3. Chúng ta tra hàm thiếc vào miệng ngựa, cho nó chịu phục mình, nên mới sai khiến cả và mình nó được. 4. Hãy xem những chiếc tàu: dầu cho lớn mấy mặc lòng, và bị gió mạnh đưa đi thây kệ, một bánh lái rất nhỏ cùng đủ cạy bát nó, tùy theo ý người cầm lái. 5. Cũng vậy, cái lưỡi là một quan thể nhỏ, mà khoe được những việc lớn. Thử xem cái rừng lớn chừng nào mà một chút lửa có thể đốt cháy lên! 6. Cái lưỡi cũng như lửa; ấy là nơi đô hội của tội ác ở giữa các quan thể chúng ta, làm ô uế cả mình, đốt cháy cả đời người, chính mình nó đã bị lửa địa ngục đốt cháy. 7. hết thảy loài muông thú, chim chóc, sâu bọ, loài dưới biển đều trị phục được và đã bị loài người trị phục rồi; 8. nhưng cái lưỡi, không ai trị phục được nó; ấy là một vật dữ người ta không thể hãm dẹp được: đầy dẫy những chất độc giết chết. 9. Bởi cái lưỡi chúng ta khen ngợi Chúa, Cha chúng ta, và cũng bởi nó chúng ta rủa sả loài người, là loài tạo theo hình ảnh Đức Chúa Trời. 10. Đồng một lỗ miệng mà ra cả sự khen ngợi và rủa sả! Hỡi anh em, không nên như vậy. 11. Có lẽ nào một cái suối kia, đồng một mạch mà ra cả nước ngọt và nước đắng sao? 12. Hỡi anh em, cây vả có ra trái ô-li-ve được, cây nho có ra trái vả được chăng? Mạch nước mặn cũng không có thể chảy ra nước ngọt được nữa. 13. Trong anh em có người nào khôn ngoan thông sáng chăng: Hãy lấy cách ăn ở tốt của mình mà bày tỏ việc mình làm bởi khôn ngoan nhu mì mà ra. 14. Nhưng nếu anh em có sự ghen tương cay đắng và sự tranh cạnh trong lòng mình, thì chớ khoe mình và nói dối nghịch cùng lẽ thật. 15. Sự khôn ngoan đó không phải từ trên mà xuống đâu; trái lại, nó thuộc về đất, về xác thịt và về ma quỉ. 16. Vì ở đâu có những điều ghen tương tranh cạnh ấy, thì ở đó có sự lộn lạo và đủ mọi thứ ác. 17. Nhưng sự khôn ngoan từ trên mà xuống thì trước hết là thanh sạch, sau lại hòa thuận, tiết độ, nhu mì, đầy dẫy lòng thương xót và bông trái lành, không có sự hai lòng và giả hình. 18. Vả bông trái của điều công bình thì gieo trong sự hòa bình, cho những kẻ nào làm sự hòa bình vậy.

Bản Dịch 2011

Tầm Quan Trọng của Lưỡi
1. Thưa anh chị em của tôi, trong anh chị em đừng có nhiều người tự lập làm giảng sư, vì biết rằng chúng tôi, những người giảng dạy, phải chịu xét đoán nghiêm khắc hơn. 2. Vì tất cả chúng ta đều vấp phạm nhiều cách. Nếu ai không vấp phạm điều gì trong lời nói của mình, ấy là một người trọn vẹn, có khả năng kiềm chế cả thân thể mình.
3. Nếu chúng ta tra hàm thiết vào miệng ngựa để bắt nó vâng phục chúng ta, chúng ta có thể điều khiển toàn thân nó. 4. Hãy xem, một chiếc tàu dù to lớn đến đâu và mặc cho gió thổi mạnh thế nào, chỉ với một bánh lái rất nhỏ, người lái tàu có thể điều khiển chiếc tàu đi theo hướng mình muốn. 5. Cũng vậy, cái lưỡi chỉ là một phần nhỏ của cơ thể, nhưng nó lại khoác lác những việc lớn lao. Hãy xem, một đám rừng lớn biết bao lại có thể bị thiêu rụi bằng một mồi lửa nhỏ. 6. Cái lưỡi là một ngọn lửa, một thế giới tội lỗi; cái lưỡi được đặt giữa vòng các chi thể chúng ta, nó làm hoen ố cả thân thể và làm cháy rụi cuộc đời, và chính nó sẽ bị lửa hỏa ngục đốt cháy.
7. Thật vậy, mọi loài thú vật và chim chóc, mọi loài bò sát và các sinh vật dưới biển đều bị chế ngự, và đã bị loài người chế ngự. 8. Nhưng chưa ai có thể chế ngự cái lưỡi. Nó là một vật dữ hiếu động, một vật đầy chất độc chết người.
9. Với cái lưỡi chúng ta ca ngợi Chúa và Ðức Chúa Cha, rồi cũng với cái lưỡi, chúng ta lại nguyền rủa những người được tạo nên theo hình ảnh của Ðức Chúa Trời. 10. Từ một miệng mà ra cả sự ca ngợi lẫn sự nguyền rủa.
Thưa anh chị em của tôi, những điều ấy không nhất thiết phải xảy ra như thế. 11. Một dòng suối phát xuất từ một mạch lại có thể chảy ra cả nước ngọt lẫn nước đắng sao?
12. Thưa anh chị em của tôi, có thể nào một cây vả sinh ra trái ô-liu, hay một cây nho sinh ra trái vả chăng? Dòng nước mặn cũng không thể tách ra rạch nước ngọt.
Sự Khôn Ngoan Thiên Thượng
13. Ai là người khôn ngoan và trí thức giữa anh chị em? Người ấy hãy thể hiện những điều đó qua cách cư xử tốt đẹp và những hành động phản ánh đức khiêm nhường đến từ sự khôn ngoan. 14. Nhưng nếu anh chị em có sự ghen tị cách cay đắng và tranh hơn kém trong lòng, thì chớ khoác lác và nói dối mà nghịch với sự thật. 15. Ðó không phải là sự khôn ngoan từ thiên thượng ban xuống, nhưng là thứ khôn ngoan ra từ đất, từ bản năng tự nhiên, từ quỷ dữ. 16. Vì ở đâu có ghen tị và tranh hơn kém, ở đó có rối loạn và mọi thứ gian ác. 17. Nhưng sự khôn ngoan thiên thượng thì trước hết là trong sạch, rồi hiếu hòa, nhã nhặn, nhường nhịn, đầy thương xót và những trái tốt, không thiên vị, và không đạo đức giả. 18. Bấy giờ những người kiến tạo hòa bình đã gieo hạt giống hòa bình sẽ gặt được sự công chính.

Tài Liệu